Đương nhiên, lượng lớn đồ đút lót này chẳng đáng bao nhiêu, nhưng trước mắt bao người đối phương sẽ không thể so đo, mọi người đều là những kẻ nhỏ bé, thứ có thể bán cho nhau chỉ là ân tình, dù sao không ai biết tương lai có được thăng chức nhanh chóng hay không, mọi việc nên để lại một đường sau này mới dễ nhìn mặt nhau.
Tuy nhiên, lúc đội ngũ ngừng ở trạm gác nghỉ ngơi, khó tránh bị chỗ trạm gác ăn xén.
Bọn họ phải đi đi lại lại, đối phương là tiểu đội trưởng, lén vòng ra sau dùng danh nghĩa là kiểm tra thì họ khó mà tránh được.
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
Nhưng Bạch Quân Quân không ngờ, vừa đến trạm thứ nhất nghỉ ngơi đã xui xẻo đụng phải kiểm tra.
Tiểu đội trưởng kia cũng là người có mắt nhìn, nhìn thoáng ra đằng sau thấy hai kẻ gầy nhỏ canh xe, vì thế bọn họ quyết đoán lựa chọn chiếc xe này.
Mắt bọn họ nhìn thẳng đi tới duỗi tay lật đồ trên xe đẩy ra.
May mà trên xe Bạch Quân Quân chất không ít binh khí làm lá chắn, cho nên bốn người tập trung kiểm tra thấy không vi phạm gì, vì thế không quan tâm mấy cái sọt phía sau.
Tuy nhiên mấy kẻ này là chuyên gia ăn xén, phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Quả nhiên, lật trái lật phải một hồi, cuối cùng bọn họ đã phát hiện khung dây leo, bọn chúng nhếch môi đi ra đằng sau.
Lý Văn Li tiến lên một bước muốn ngăn cản bọn họ.
“Hở?” Tiểu đội trưởng kia nhìn thoáng qua tiểu binh gầy yếu này, khoang tay trước mắt tỏ ra hứng thú dạt dào: “Đây là tiểu quỷ từ đâu tới đây? Ngươi muốn làm sao?”
Lý Văn Li nở nụ cười nhạt: “Mấy vị đội trưởng kiểm tra vất vả rồi, ở chỗ này của chúng ta không có thứ gì đáng giá, mời đến chỗ khác nhìn xem đi.”
Tuy trên mặt hắn tràn đầy ý cười, nhưng nội dung nói ra lại khiến người ta thay đổi sắc mặt.
Dù sao tuy mấy người bọn họ quả thực tới vớt của hời, có điều chưa ai dám trực tiếp nói ra ngoài miệng.
Lý Văn Li không khác gì đang nghịch lửa trong thùng thuốc súng, người nọ nắm lấy cổ áo Lý Văn Li, hung tợn nói: “Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì?”
Lý Văn Li khẽ nghiêng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Không muốn chết thì buông tay ra ngay.”
“A, được thôi.” Người nọ giơ tay kéo Lý Văn Li lên rồi lại hung hăng quăng xuống đất.
Tất nhiên kẻ này có thể làm tiểu lãnh đạo thì cũng phải có vài phần sức trâu với thực lực thật sự.
Thế nhưng Lý Văn Li bị ném xuống đất lại không hề đau đầu chóng mặt như mọi người mong muốn, sau khi bị ném xuống đất, hắn chống tay xuống đất, uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người lại sau đó đứng lên, cổ áo bộ binh phục bị buông lỏng lộ ra cổ áo màu xám tro bên trong.
Nhìn thấy làn da ửng đỏ sau bộ đồ, trên mặt mấy người này lộ ra một chút vẻ đáng khinh.
Lại quay qua nhìn Lý Văn Li, bấy giờ mới phát hiện làn da của hắn trắng nõn, dưới cổ nơi không có tro bụi càng hiện lên vẻ tinh tế.
Với lại ánh mắt của hắn khác với anh nông dân bình thường, tuổi tác mười bảy mười tám còn chưa bung nở hết, đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ.
Mấy người họ đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy ngạc nhiên vui mừng: “Không ngờ ở đây lại có một Hoa Mộc Lan nha.”
“Trong đám thỏ đực này có con thỏ cái xen lẫn vào thật đúng là rất khó phân biệt.”
“Đông Quân ta không đến mức cần một nữ nhân đánh giặc giúp đúng không, để ta nghiệm chứng ngươi rồi giao lên giành công.”
Mấy người kia nói rồi xoa tay hầm hè muốn đi lên.
Lúc ấy Bạch Quân Quân híp mắt tiến lên một bước, Lý Văn Li lại đưa tay ngăn cản nàng.
“Chỉ là mấy tên loắt choắt thôi mà, không đến mức khiến ngươi phải ra tay.”
Cuộc đối thoại này khiến cho mấy kẻ kia chú ý, vừa rồi đám người chỉ thô sơ giản lược nhìn thoáng qua nơi đây, không ngờ hai kẻ nhỏ gầy này đều có vẻ ngoài xinh đẹp.
Hơn nữa người còn nhỏ này, tuy trên mặt phủ đầy bụi nhưng đôi mắt kia như có thể vắt ra nước, so âm thanh thì càng hiện lên cảm giác thiếu nữ.
Vì thế bọn họ đều thấy hứng thú.