Tên tiểu đội trưởng kia không có ý tốt nhìn Lý Văn Li: “Luyện tay một chút đi, nếu ta thua hai ngươi thì các ngươi phải ở lại hầu hạ chúng ta.”
Lý Văn Li cong môi: “Các ngươi muốn nếm thử mùi vị bị băm thành trăm mảnh, tuyệt tử tuyệt tôn thì ta cũng chẳng ngại.”
Người nọ nghe xong lời này trong phút chốc lạnh lùng trừng mắt, bội đao bên hông xoẹt một chút sáng chói ra khỏi vỏ.
“Hồ ly, không được.”
“Trưởng quan thứ lỗi, tiểu tử còn nhỏ không biết trời cao đất dày, mong trưởng qua giơ cao đánh khẽ không chấp nhặt với hắn.”
Trong lúc Lý Văn Li xoa tay hầm hè chuẩn bị dạy dỗ đám tiểu lão đệ này, thì đồng bạn Tử Cốc xung quanh nhìn ra bên này đang có chuyện không đúng, lũ lượt bước đến ngăn cản.
“Mẹ nó ai mà dám xen vào, thì ta sẽ xử tên đó đầu tiên!”
“Dám bước lên đây thử xem!”
Ba kẻ bên cạnh tiểu đội trưởng nhìn thấy đám người không sợ chết này xông lên, lập tức hung thần ác sát trừng mắt nhìn qua, rõ ràng mấy kẻ đó không để đám binh hậu cần bệnh tật già yếu này vào mắt.
“Trưởng quan, ngài đừng tức giận, ở chỗ tôi có thứ tốt, để tôi thay tên tiểu tử này nhận lỗi với ngài.”
Đại thúc Tử Cốc cũng biết đám lính lõi đời này đến chỉ đơn giản là muốn ăn xén, nói rồi muốn lấy giáp hộ tim trên người xuống.
Bạch Quân Quân một tay đè đại thúc xuống: “Đại thúc đừng động vào.”
Vốn dĩ người nọ nghe thấy có thứ tốt mới bớt giận một chút, kết quả Bạch Quân Quân lại đè đại thúc xuống.
Hai tên tiểu tử này không biết điều gì cả, chọc tiểu đội trưởng không cho cơ hội nữa, hắn mắng: “Hừ! Chúng bây dĩ hạ phạm thượng, tất cả đều chán sống rồi!”
Người nọ nói rồi rút đao xông tới, mọi người tất nhiên sẽ rút đao theo ngăn cản.
Động tĩnh bên này rốt cuộc đã khiến cho người què, đội trưởng lính tinh nhuệ, với binh lính canh gác chú ý đến, bọn họ tìm theo tiếng chạy đến.
Tiểu đội trưởng đang định kêu đánh kêu giết lập tức dừng động tác lại, thành thật nhìn trưởng quan của mình.
Binh lính trạm giác vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ: “Sao lại thế này!”
“Hồi bẩm thượng tạo, vừa rồi ta dựa theo quy cử kiểm tra vật tư quân nhu, tiểu tử này lại không biết điều…”
Tên tiểu đội trưởng kia đẩy hết tội lỗi lên người Lý Văn Li, hắn chỉ nói bọn họ tiến hành kiểm tra như bình thường, Lý Văn Li chống cự không hợp tác còn lên tiếng bôi nhọ trước, nên hai bên mới tranh chấp.
Tiểu đội trưởng này chỉ một lòng muốn giết chết Lý Văn Li, tốt nhất là có thể giữ hắn lại, trong lòng nghĩ đến thủ đoạn trả thù cực đoan, hắn đã sớm quên mất chuyện cái sọt.
Thượng tạo nghe xong lời cấp dưới nói, liếc nhìn thoáng qua Lý Văn Li gầy yếu chán nản: “Kẻ hèn binh lính hậu cần vận chuyển, dĩ hạ phạm thượng mạo phạm trưởng quan thì cứ giết chết là được.”
Lời này khiến cho người què đại thúc sợ hãi: “Thượng tạo đại nhân không được.”
Thượng tạo là cấp cao nhất công sĩ, tuy người què là Bách phu trưởng đại lý nhưng ông ta không có quân công trong người, dù nói từ phương diện nào thì cũng thấp hơn thượng tạo vài bậc.
Ở trong quân doanh dĩ hạ phạm thượng là chuyện rất nghiêm trọng, tiểu quản lý như người què không có tư cách ngăn cản, đương nhiên không ai lại đi đắc tội trưởng quan vì một binh lính nhỏ bé cả.
Nhưng người què không phải người thường, dù người đối phương làm khó dễ là một người bình thường nào đó ở Tử Cốc, ông ta vẫn sẽ ra tay chứ đừng nói người bị làm khó dễ là Lý Văn Li.
Người què ra mặt ngăn cản, người của Tử Cốc cũng nhao nhao bảo vệ Lý Văn Li “nhỏ yếu đáng thương” ra sau.
Mấy đại thúc này đều khom lưng uốn gối nhận lỗi với bọn họ, xin thượng tạo đại nhân tha cho một mạng.
Sắc mặt của thượng tạo kia ngày càng đen hơn: “Quân đội có kỷ luật nghiêm khác, dĩ hạ phạm thượng thì phải bị quân pháp xử lý! Các ngươi cho rằng nơi đây là chợ, để các ngươi bà bà mụ mụ đẩy tới đẩy lui ở đây hay sao!”
Trong lúc hai bên giương cung bạt kiếm, đội trưởng lính tinh nhuệ cuối cùng cũng đứng dậy.
“Thượng tạo đại nhân bớt giận.”