Đại thúc một mặt cùng nhóm với bọn họ đã theo sư huynh đi họp, cũng không phát hiện Lý Văn Li đã rời đi.
Còn nữa bên cạnh xe đẩy luôn có Soả Tử và Bạch Quân Quân, cũng phù hợp với khuôn phép phòng thủ, những tinh binh đi tuần tra khác cũng không phát hiện ra nơi này thiếu người.
Cứ như vậy, Lý Văn Li chạy như bay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về trạm gác đã từng nghỉ ngơi kia.
Lúc này, người đứng trong trạm gác đã chìm vào giấc mộng, Lý Văn Li giống như âm hồn lặng lẽ lướt qua từng cái lều vải.
Cuối cùng ở trong một gian lều lớn phát hiện ra tên Tiểu Đội Trưởng dẫn đầu kia và đồng bọn của hắn.
"A, tìm được rồi."
Lý Văn Li hơi cong môi, giơ tay vung kiếm gió ra.
Khi ấy những người đó còn đang trong giấc mộng, bỗng nhiên cảm giác được có cơn gió lớn thổi tới, thì hoảng hốt mở mắt, bên ngoài quân trướng có một thiếu niên gầy gò đang đứng đó, người hắn nhuộm trong ánh trăng, hai mắt loé sáng như sơn tiêu cắn hồn.
"Ai đó..."
Bên trong có một người mở miệng, nhưng khi hắn ta vừa nói xong thì đột nhiên đầu rơi xuống đất.
Mọi người thấy tình cảnh này thì đều sợ ngây người, bọn họ theo bản năng đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng vừa xuống giường lại đột nhiên cảm giác thân thể đau đớn, cơ thể toàn vẹn lại không sao khống chế được chia thành mấy khối.
Giống như trong hư không này, có bóng dáng người nào đó đang thao túng những lưỡi kiếm vô hình, chặt chém bọn họ.
Ba thân tín của người tiểu đội trưởng kia thoáng cái đã chết sạch, hắn ta hoảng sợ ngã vào trên giường, nhìn đồng bọn xung quanh mình chỉ trong chốc lát đã biến thành từng mảnh hỗn độn, hai chân hắn ta không ngừng run rẩy, trong chốc lát mùi nước tiểu đã truyền ra khỏi đại trướng, đúng là sợ tè ra quần.
Lý Văn Li nói một câu vang vọng xa xôi.
"Không phải buổi sáng rất phách lối hay sao? Ngươi đã làm động tác bất nhã với ai?"
"!"
Nghe thấy giọng nói này, Tiểu Đội Trưởng đột nhiên ngẩng đầu: "Là... là... ngươi!"
"Ừm, thật ngại quá tới hơi muộn, lập tức sẽ mang lên cho ngươi món ăn đoạn tử tuyệt tôn."
Lý Văn Li nói xong nhếch miệng cười một tiếng, dáng vẻ kia giống như Tu La.
Hai tay của hắn lên xuống, luồng gió loạt soạt trong không khí rồi dồn về phía người người tiểu đội trưởng này. Trong chốc lát hắn ta cũng giống như đám đồng bọn, chia năm xẻ bảy trong phút chốc.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua quân trướng thối hoắc này, đoán chừng mấy tên mất nết bỉ ổi này cũng không có gì đáng tiền, rồi dùng gió cuốn cánh tay bị gãy của Tiểu Đội Trưởng lên, viết vào bên trong quân trướng mấy chữ to "Sơn tiêu bắt lính", sau đó lại lặng lẽ rời đi.
Sơn tiêu, yêu quái ở trong núi, sức lực lớn vô cùng lại có tuổi thọ dài, có thể dùng tay không xé máu thịt hổ báo để ăn, là Bá Vương trong núi.
Theo truyền thuyết sơn tiêu có đạo hạnh cao thì nhảy vọt tiến hoá từ yêu quái thành Sơn Thần, lúc này sơn tiêu sẽ giống như con người cần có một người tỳ nữ, chính là như vậy nên mới có thể tấn công con người.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên nơi này gây ra sự chấn động cực lớn.
Sáng sớm các binh sĩ điểm danh, nhưng mãi mà không thấy mấy người Tiểu Đội Trưởng, thế là thượng tạo trực tiếp đến đạp cái lều lớn này, kết quả vén rèm lên lại nhìn thấy một mảnh máu thịt be bét, những người đó đều chắp vá không ra hình người, tàn nhẫn cực kì.
Trên đỉnh đại trướng lại bất ngờ có vài chữ được viết to sơn tiêu bắt con rối, những binh sĩ kia nhìn thấy hiện trường thì hoảng sợ, những người có năng lực tâm lý chịu đựng kém thì trực tiếp nôn mửa ngất đi.
Thượng tạo thì càng lo lắng hơn, thuốc và kim châm cứu vô hiệu, chỉ nói là bị thứ quỷ quái lợi hại đập vào.
Về sau chuyện kỳ lạ này được báo lên chỗ Thượng tướng quân, tướng quân chưa từng trải qua nên cũng bất lực, vì để tránh cho sơn tiêu lại dẫn đến khủng hoảng lớn hơn nữa, chỉ có thể loại bỏ trạm gác này.
Về sau chuyện này vẫn trở thành vấn đề chưa được giải quyết được ghi vào dã sử trở thành một chuyện lạ khủng bố không cách nào giải thích.
Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Lúc đó Lý Văn Li trả thù xong, đã về lại doanh địa một lần nữa.