Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 356 - Chương 356. Dẫn Sói Vào Nhà

Chương 356. Dẫn sói vào nhà Chương 356. Dẫn sói vào nhà

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Đã trải qua quá nhiều lần nên mọi người đều có kinh nghiệm.

Chỉ cần nhìn thấy người vùng khác là lập tức đóng cửa cài then, có người hung hãn còn giơ cuốc lên kêu đánh kêu giết uy hiếp bọn họ nhanh chóng cút đi, tới gần thôn sẽ lập tức đánh chết.

Mặc dù có ý tứ từ chối rõ ràng nhưng thôn dân đều đã bị cướp đến mức sợ hãi, đây cũng chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

Lúc đó Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng không hiểu ra sao, bọn họ nghĩ thôn dân đều thuần phác hiếu khách, đặc biệt là ở vùng đất Đông giàu có này, chẳng phải lại càng nên như thế sao? Sao tính tình của người dân lại hung hãn đến mức sắp vượt qua những nơi vô chủ vậy?

Cho đến lúc bọn họ đi ngang qua một ruộng dưa, có một lão thái thái đang làm cỏ ở đó, quay người lại nhìn thấy sáu người ở vùng khác thì lập tức sợ tới mức ngồi trệt mông xuống ruộng dưa, dáng vẻ hoảng sợ kia tựa như nhìn thấy thổ phỉ của Uy Phong Đường vậy.

“…” Bạch Quân Quân.

“…” Lý Văn Li.

Hai người hoàn toàn không nói gì nhưng đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt của đối phương.

Mà bà lão kia lại run lẩy bẩy ôm đầu nói: “Các vị đại nhân này, còn một tháng nữa dưa mới chín, xin các vị đại gia giơ cao đánh khẽ, đừng phá hoại nó nữa.”

Bạch Táp Táp nghe thấy có dưa, tò mò nghiêng đầu qua nhìn một cái.

Lập tức nhìn thấy bên cạnh lão nãi nãi có rất nhiều dưa hấu, rất nhiều quả đã nứt cả ra.

Nhưng mà rõ ràng vẫn còn chưa chín.

“Bà bà, bà có nhiều dưa quá, sao mà chưa chín đã hái thế?” Bạch Táp Táp nhịn không được hỏi.

Lão bà bà kia vốn đang run lẩy bẩy, mơi hồ nghe được tiếng của một bé gái, không khỏi hơi hé mắt ra, kết quả liền nhìn thấy một bé gái y phục rách nát nhưng khuôn mặt rất sạch sẽ.

Phía sau nàng còn có hai cái đầu nhỏ, vẻ mặt tràn ngập tò mò, không khác lắm với bé gái.

Trong ánh mắt của bọn họ có sự hồn nhiên của trẻ em, không có vẻ hung thần ác sát như giặc cỏ làm loạn.

Cuối cùng lão bà bà mới bình tĩnh trở lại, nhìn bọn họ với vẻ mặt phức tạp: “Các ngươi… các ngươi cũng là hoang dân sao?”

“Ừm, cũng xem như là thế đi.” Bạch Táp Táp nghiêm túc gãi gãi đầu: “Nhưng mà cũng không đúng lắm, chúng ta là dân tị nạn nhưng mà vẫn còn đồ ăn, không thiếu thốn lắm.”

“?” Lão bà bà ngẩng đầu với vẻ nghi hoặc.

Mới vừa rồi nhìn thấy có người đến đây, còn tưởng rằng là thổ phỉ, bà ấy hoảng sợ tới mức ôm đầu nằm úp sấp trên mặt đất, bây giờ mới nhìn thấy rõ ràng, hóa ra trước mặt không phải là thổ phỉ hung thần ác sát mà là một nhóm trẻ nhỏ.

Đứa lớn nhất chẳng qua cũng đang ở độ tuổi nhược quán*, còn đứa nhỏ nhất cũng chỉ ba, bốn tuổi.

Y phục bọn họ sạch sẽ, khuôn mặt cũng sạch sẽ, không giống lắm với thổ phỉ bình thường bà ấy nhìn thấy.

Lão bà bà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“A di đà phật, hù chết lão phụ rồi.”

“Bà bà, rốt cuộc sao lại thế này? Thôn trang đằng trước vừa thấy người lạ thì hoặc là đóng cửa cài then hoặc là kêu đánh kêu giết, hoàn toàn không nghe chúng ta giải thích.”

Lý Văn Li lại bắt đầu bắt chuyện với bà bà.

Lão bà bà quan sát kỹ lưỡng người trẻ tuổi này, nhìn thấy hắn mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm, toàn thân tràn ngập phong độ của người trí thức, lúc này thái độ mới dịu đi, trả lời: “Thời gian trước, Đông Vương có lòng tốt để lưu dân tiến vào, vốn là không đành lòng để những lưu dân đó trôi giạt khắp nơi nên mới có lòng tốt thu nhận, ai ngờ lại là dẫn sói vào nhà.

Bọn họ không những không quý trọng thái bình khó có được này, chăm chỉ làm công việc đồng áng mà ngược lại còn vào nhà cướp của. Nửa tháng nay, chỗ nông thôn hẻo lánh của chúng ta bị cướp bóc, bị đốt cháy, toàn bộ đều bị thổ phỉ phá hoại đến mức không ra gì nữa. Các ngươi nói như vậy mà thôn dân nhìn thấy người lạ còn có thể hòa nhã được sao?”

Bạch Quân Quân nghe vậy thì hơi nghi hoặc: “Mọi người không báo quan sao?”

“Báo quan thì có ích lợi gì chứ, vốn đất Đông đang trưng binh bốn phía, trong thành ngoài thành có còn tráng niên nào nữa đâu. Bây giờ Huyện nha đã sớm ốc còn không mang nổi mình ốc, bọn họ đảm bảo trong thành không loạn là đã khó lắm rồi, làm sao còn có thời gian quan tâm đến chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment