Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 357 - Chương 357. Thổ Phỉ Chiếm Cứ

Chương 357. Thổ phỉ chiếm cứ Chương 357. Thổ phỉ chiếm cứ

Rất nhiều thổ phỉ hung mãnh thấy được lỗ hổng này, cho nên bọn họ dứt khoát buông tha cho thành trì, xâm nhập thôn xóm xung quanh. Những thổ phí đó chiếm núi xưng Vương, lúc đói bụng thì xuống núi cướp bóc đồ có sẵn, nghiễm nhiên có được một hang ổ thoải mái.

Đáng thương rằng nam đinh của những thôn đó đều đang ở chiến trường, trong nhà toàn bộ đều là người già yếu ớt, nữ nhân và trẻ nhỏ, vốn không thể phản kháng được.

Nghe nói còn có rất nhiều tân phụ bị cướp đi, có phụ nhân vì danh tiết của mình mà vừa nhìn thấy giặc cỏ vào thôn đã gieo mình xuống sông tự vẫn, số người treo cổ tự vẫn cũng không hề ít.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nghe thấy thì rất kinh ngạc, lão bà bà tiếp tục nói.

“Có lưu dân tuy rằng không phải thổ phỉ nhưng mà cũng là loại tỏ ra yếu thế để lừa thôn dân đồng tình rồi thừa dịp thôn dân lấy đồ ăn cho bọn họ thì liền trộm thịt trộm lương, thậm chí còn trộm gà trộm dê…”

Tóm lại, những thổ phỉ và hoang dân đó dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, do nhiều lần chịu thiệt, thôn dân đã đến mức vừa nhìn thấy người lạ là thay đổi sắc mặt, chỉ cần là người ở vùng khác tới là dứt khoát đóng cửa cài then.

Không tiếp xúc thì sẽ không sẽ bị lừa.

Đương nhiên, điều này chỉ đề phòng được những hoang dân bình thường mà thôi, bọn họ không có cách nào để chống lại thổ phỉ cả.

Nếu dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự thì sẽ chỉ bị giết hại mà thôi.

Thôn của bọn họ chính là như vậy, bảy ngày trước thổ phỉ vào thôn, thôn trường phản kháng, kết quả một nhà năm người bị sát hại tàn nhẫn, trong thôn mới vừa lo liệu xong xuôi tang sự cho bọn họ.

“…” Bạch Quân Quân nghe thấy thì siết chặt nắm tay.

Thổ phỉ là loại người gì nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.

Những người này đã đánh mất nhân tính từ lâu, tuy rằng bọn họ cứ nói là bị thói đời dồn ép nhưng mà nếu để cho bọn họ trở lại thế giới bình thường một lần nữa, bọn họ vẫn sẽ không thay đổi.

Một khi ma quỷ ở trong lòng đã được thả ra, muốn nhốt nó lại một lần nữa thì còn khó hơn lên trời.

Hơn nữa đất Đông vốn là vùng đất giàu có và đông đúc nhất ở phía Nam, đối với đàn sói đói này thì chẳng khác nào là chuột chui hũ gạo.

Bạch Quân Quân không biết lúc trước khi đưa ra quyết định này, Vũ Văn Khánh có trù tính đối với những hoang dân này hay không?

Nếu hắn có đủ binh lực và nhân lực điều phối những hoang dân này đến nơi nào đó để khai hoang, thúc giục để bọn họ gây dựng lại quê hương ở nơi đó thì còn tốt, nếu chỉ mù quáng để hoang dân vào nhưng không tiến hành quản chế thì chỉ là thả mãnh thú vào trong địa bàn của chính mình mà thôi.

Xem tình hình ở những thôn trang đó thì phỏng chừng Vũ Văn Khánh thật sự chưa thực hiện bất cứ biện pháp nào cả, hoặc là hắn đã thực hiện nhưng lại đánh giá cao chính mình, xem nhẹ lực phá hoại của hoang dân.

Đáng thương cho những bách tính bản địa không thể chịu đựng được sự quấy rối này, khổ không nói nổi.

Thấy bà bà càng lúc càng thương tâm, Lý Văn Li nói tránh đi: “Bà bà, xin hỏi đây là nơi nào? Nếu chúng ta muốn đến cố đô thì nên đi về phía nào?”

“Hả?” Quả nhiên bà bà bị phân tán lực chú ý, hơi ngạc nhiên: “Các ngươi không biết đây là đâu sao?”

“Thật không dám giấu diếm, chúng ta xuôi theo Bích Lạc, vốn đi dọc theo đường cái quan để đến cố đô nhưng ai ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ, chúng ta thất lạc người nhà, nhưng mà toàn bộ nơi này đều là đường quê, xung quanh cũng không có cột mốc đường chỉ dẫn, khó khăn lắm mới gặp được bà nên mới cố ý đến hỏi đường, chỉ có trở lại đường cái quan thì chúng ta mới biết nên đi như thế nào.”

Lão bà bà nghe thế lập tức trở nên nhẹ nhõm.

“Nơi này là thôn Tân Định của huyện Đại, cách đường cái quan còn mấy ngày đi đường nữa. Nghe nói trên đường đến đường cái quan có một hang ổ thổ phỉ, mấy ngày hôm trước chính đám thổ phổ này đã cướp sạch thôn, bây giờ các ngươi cũng không thể liều lĩnh đi về phía bên đó được.”

Lý Văn Li chắp tay thi lễ với lão bà bà: “Đa tạ bà bà chỉ điểm, chúng ta sẽ cẩn thận.”

“Khách sáo rồi.” Lão bà bà thở dài một hơi, nhìn số dưa trên mặt đất một cái.

Mấy ngày trước đây ruộng dưa này đương nhiên cũng phải chịu sự tàn phá của thổ phỉ, những quả to hay những quả gần chín đều bị hái mất, những quả không chín cũng bị đập nát rất nhiều.

Người dân trong thôn phải dựa vào số dưa này để sống qua ngày, nhưng mà… tất cả đều gặp họa.

Bình Luận (0)
Comment