Thôn này cũng giống như những nơi khác, phần lớn những người trung niên đều bị gọi nhập ngũ, trong thôn đều là một vài lão đầu, lão thái thái và trẻ con.
Buổi trưa là lúc mặt trời gay gắt nhất, những nhà khác có trẻ con đều đã về nhà ăn cơm, chỉ có bà ấy cô độc cũng không cần chăm sóc con cháu, bèn ở đây ăn chút dưa chín quá ứng phó cho xong.
Lão phu nhân trước mắt vẫy tay mời mấy đứa nhỏ đến cùng ăn dưa ở dưới đất.
"Những thứ này đều không giữ lại được, không ăn cũng lãng phí, các ngươi nhìn xem chỗ nào có thể ăn thì ăn đi."
Lão bà bà vẫy tay bảo bọn họ chạy tới ngồi.
"Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao cũng là bà vất vả trồng dưa." Bạch Táp Táp có lễ phép từ chối, hơn nữa nàng nhớ kỹ vừa rồi ngay từ đầu lão bà bà còn nói những quả dưa này còn chưa chín bảo mọi người đừng hái.
Bây giờ lại mời chào bọn họ nhìn xem chỗ nào ăn được thì ăn.
Trong lúc nhất thời Bạch Táp Táp cũng không biết lão bà bà là muốn cho bọn họ ăn, hay là không muốn để cho bọn họ ăn, dứt khoát không ăn nữa.
Lão bà bà có chút sốt ruột giải thích: "Các ngươi cũng nhìn thấy, dưa trong đất của ta một mảnh hỗn độn, vừa rồi ta nghĩ đến đám các ngươi là đám thổ phỉ kéo nhau trở lại, mới vội vàng xin tha. Thật ra những quả dưa này đều bị thổ phỉ giẫm nát đá vỡ, chúng nó không ở lại bao nhiêu ngày, nếu các ngươi không chê, có thể ăn một chút."
Bạch Quân Quân nghe vậy là người đầu tiên đi vào, nàng yên lặng ngồi xổm bên cạnh bà cụ quan sát những quả dưa bị dẫm nát bét kia.
Trước kia nguyên chủ thường ăn dưa hấu, đó được xem như là đãi ngộ của đích trưởng nữ, giống như đám Bạch Táp Táp nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn một hai miếng, mà một mình nàng có thể được toàn bộ hầm băng dưa hấu.
Nhưng những thứ kia đều là đãi ngộ của nguyên chủ, bản thân nàng ở mạt thế làm gì được nhìn thấy dưa hấu.
Bây giờ có thể thấy một lần, Bạch Quân Quân nghiêm túc quan sát.
Chỉ thấy những dây leo kia đang nằm sấp trên mặt đất, ở trong dây leo và lá xanh là từng quả dưa nhỏ màu xanh tròn vo đang ẩn nấp như chơi bịt mắt trốn tìm.
Trên thân chúng nó là từng đường nét hoa văn cách nhau màu xanh lục nhạt, quả dưa hấu vỡ ra bên trong có màu đỏ nhạt, có quả là màu đỏ đậm, một số quả dưa hơi lớn một chút thì ruột càng sậm màu hơn.
Trong tay bà cụ cũng đang cầm một quả dưa có màu đỏ thẫm.
Nhưng những quả dưa này đã bị vỡ nhiều ngày rồi, bây giờ màu đỏ đã biến thành màu đen, quả thật có không ít quả hỏng, mà bên cạnh nó còn có hai mươi đến ba mươi quả dưa như vậy, tất cả đều không lớn không nhỏ nhưng trên thân lại có vết nứt.
Lúc này mùi thơm ngát của dưa hấu cũng là từ đám dưa hấu bị vỡ này bay ra.
Bạch Quân Quân nhìn những quả dưa hấu này rồi hỏi: "Chúng nó có thể xử lý thành mứt hoa quả không?"
Dĩ nhiên là Bạch Quân Quân hỏi Lý Văn Li.
Lý Văn Li gãi đầu, ở trong 108 quyển sách dạy nấu ăn của hắn quả thực có phương pháp liên quan đến dầm mứt hoa quả.
Nhưng những quả dưa này đều là của lão bà bà, hắn không có quyền để xử lí.
Lão bà bà nghi ngờ nhìn sang bọn họ: "Mứt hoa quả là cái gì?"
"Mứt hoa quả chính là một phương pháp chế biến ruột dưa, có thể khiến cho dưa hấu của bà giữ được lâu hơn một chút, bà còn có thể cầm nó tới phiên chợ để bán, chắc là có thể đổi chút tiền."
Lão bà bà kia nghe vậy rất ngạc nhiên: "Bà già này ở đây trồng dưa đã nhiều năm, chưa từng nghe nói tới mứt hoa quả, cũng chưa từng nếm thử."
Bạch Quân Quân nghĩ, thật ra ngoại trừ mứt hoa quả còn có nước trái cây thêm chút đá chút sữa bò thì hoàn toàn uống rất ngon.
Đáng tiếc là những thứ này đều đã mất hết ở thời mạt thế, nàng cũng chưa từng ăn.
Hay là thử tự mình làm một chút? Nghĩ như vậy, Bạch Quân Quân lại mở miệng.
"Lão bà bà, dù sao dưa của bà cũng nát rồi, để đó cũng đáng tiếc, không bằng cho chúng cháu làm mứt hoa quả thì thế nào? Nếu bà không để ý cháu có thể dùng muối để đổi."
Ở trên đời này, ngoại trừ tiền tệ thì cũng có thể dùng đồ vật để đổi đồ vật, muối ăn chính là một loại tiền tệ mạnh trong số đó.