Đây là một căn nhà mái bằng hai gian, bên cạnh căn nhà còn có một nhà bếp thô sơ, bên trong có lò đất và nồi lớn của gia đình nông dân, toàn bộ căn bếp tối đen, bên trong còn có rất nhiều củi.
"Thật ngại quá, nhà chúng ta tương đối nhỏ, tiếp đón không được chu đáo rồi."
Bà cụ là quả phụ, chỉ có một đứa con trai chưa lấy vợ, nhưng người con trai bị gọi nhập ngũ rồi, bây giờ trong nhà chỉ có một mình bà ấy.
Bà cụ giận dữ nói: "Trước kia lo lắng nó không cưới được vợ, bây giờ lại lo lắng nó bị thương rồi mất mạng. Hiện tại ta chỉ có một tâm nguyện, con trai của ta có thể bình an, cho dù là một người già không có vợ cũng không quan trọng."
Mới từ dưới chiến trường đến, dĩ nhiên là biết sự tàn khốc của nơi đó.
Nghe nói lúc trước trưng thu mấy vạn Xích lão, bây giờ chỉ còn bảy trăm người, cũng không biết con trai của bà cụ làm lính hay là làm Xích lão.
Nhưng Bạch Quân Quân không dám hỏi, sợ hỏi càng nhiều nhận được đáp án thì lại càng khiến người ta đau lòng.
"Các ngươi muốn làm mứt hoa quả trực tiếp làm ở lò đất ở chỗ ta là được, muối ăn thì cũng không phải cho, dù sao những quả dưa hấu nát kia không xử lý thì nó cũng chỉ có thể làm phân bón ở trong đất."
Vốn dĩ những quả dưa hấu nát này cũng có thể cho gà vịt ăn, nhưng những thứ này cũng đã bị thổ phỉ mang đi không còn một mống.
Bây giờ ở trong thôn ngay cả một chút gạo thóc ra dáng cũng không còn sót lại, chớ nói chi là gia cầm sống.
Nghĩ đến đám thổ phỉ chém giết ngàn đao, bà cụ lại thở dài thở ngắn một trận.
Bạch Quân Quân lại kiên quyết muốn cho muối ăn.
Chuyện bà cụ dẫn theo người xứ khác vào thôn rất nhanh đã truyền đến cả thôn qua miệng của đám trẻ con.
Thế là khi Bạch Quân Quân muốn cho muối ăn, bà cụ đang gắng sức từ chối thì bà con trong thôn chạy tới.
Nói là bà con trong thôn chẳng qua cũng chỉ là bảy tám lão đầu tử lão thái thái.
Tình hình trong nhà mấy lão thái thái này cũng gần giống như nhà bà cụ, thanh niên trai tráng trong nhà đều bị gọi nhập ngũ rồi, lúc này chỉ có bọn họ và một số đứa nhỏ ở lại, về phần mẹ của đám nhỏ đã tránh né đến nhà họ hàng từ lâu.
Chẳng qua vừa mới mất mát đi người thôn trưởng khiến cho bọn họ bị đả kích rất lớn, mặc dù trong nhà chỉ còn người già và trẻ nhỏ cũng không có nghĩa là bọn họ để mặc cho người ta chém giết như cừu non.
Cả nhà thôn trưởng đều là bởi vì bảo vệ thôn làng mà chết, bọn họ cũng chỉ còn nửa bước là tiến vào quan tài, nếu như trước khi chết cũng có thể kéo theo một hai kẻ xấu xuống địa ngục cùng thì cũng coi như là đáng giá.
Cho nên mọi người nghe nói bà cụ bị người ngoài thôn uy hiếp dẫn vào sân nhà mình, mấy lão đầu lão thái thái này đã cầm lưỡi liềm đao búa, vẻ mặt tức giận chạy tới.
Nhưng khi bọn họ khí thế hung hăng đi tới nơi này, nhìn thấy lại là bà cụ và người ở nơi khác giống như đang tặng quà năm mới cho nhau, đang đùn đẩy... muối ăn cho nhau?
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Bà cụ nhìn thấy những người hàng xóm già đến đây thì không khỏi vui mừng: "Vừa vặn ta đang muốn tìm các ngươi."
"???"
Mọi người lại rơi vào trong sự mơ hồ lần nữa, sao lại thế này? Không phải kẻ địch ở bên ngoài xâm lấn à?
"Là như này, mấy đứa nhỏ này từ Bích Lạc tới, bọn họ vốn dĩ muốn đến Hoàng Đô cũ, nửa đường lại gặp thổ phỉ, để chạy thoát thân nên đã tách khỏi người nhà."
Sau đó bà cụ lại nói rõ chi tiết mời bọn họ đến ruộng dưa ăn dưa như thế nào, nói đến việc làm mứt hoa quả ra sao, rồi cuối cùng lại nói đến chuyện dùng muối ăn để thu mua dưa hấu.
Mọi người nghe xong sự tiến triển của câu chuyện cũng mở to hai mắt nhìn giống như bà cụ.
"Các ngươi..."
Bọn họ muốn hỏi có nhiều muối ăn để đổi như vậy sao?
Nhưng nhìn thấy một bát muối ăn trong tay Bạch Quân Quân, mọi người lại im lặng.
Một bát đầy muối trắng như tuyết, chí ít trị giá mười lượng bạc.
Đừng nói mua đám dưa nát của bọn họ, cho dù mua hết tất cả ruộng dưa cũng thừa sức.