Mọi người ho khan một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Các ngươi thật sự muốn mua dưa hấu của chúng ta?"
"Nếu như mọi người không ngại thì giao hết dưa nát cho chúng cháu." Bạch Quân Quân vẫn như cũ là câu nói kia.
Mọi người nhìn nhau một cái, đều im lặng.
Một lúc lâu sau có một ông cụ nói: "Dưa có thể cho ngươi, nhưng nếu bán không được, các ngươi cũng đừng trách chúng ta đó nhé."
"Yên tâm đi, không bán được tự chúng cháu ăn. Chỉ là... làm ra mứt hoa quả thì cần chút thời gian, mấy ngày này có thể làm phiền mọi người cho chúng cháu ở lại thôn làng hay không?"
Lý Văn Li cười trấn an mọi người, thuận tiện đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Thôn dân kia nhìn hắn một cái: "Ở đương nhiên không có vấn đề, chỉ là ở thôn chúng ta không có nhiều phòng trống, các ngươi chỉ có thể chia nhau ra để ở."
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nhìn nhau một cái, bọn họ còn chưa lên tiếng, ba đứa nhỏ đã lắc đầu liên tục: "Không được không được, chúng cháu không xa rời nhau, không thể tách ra."
Soả Tử ở bên cạnh cũng gật đầu theo.
Mọi người thấy tính cách của đám nhỏ này, sự đề phòng trong lòng cuối cùng cũng bớt đi một chút.
Nhưng bọn họ cũng rất khó khăn, không có nhà ai có nhiều phòng trống và giường như vậy.
Chuyện này nên làm thế nào cho phải.
"Nhà thúc thúc trưởng thôn trống nha." Một đứa bé con đưa ra đề nghị.
Nhóm lão nhân gia đầu tiên sững sờ, sau đó lắc đầu nói: "Trẻ con đừng nói bừa."
Mặc dù trưởng thôn cũng coi như là bảo vệ bọn họ mà chết, nhưng suy cho cùng cũng là thảm án diệt môn, bảy người này cũng vừa tới đây.
Để cho những đứa nhỏ này vào ở, không nói đến đối với người chết thì như thế nào, chí ít đối với mấy đứa nhỏ kia cũng là chuyện xúi quẩy, cho nên bọn họ không chút suy nghĩ từ chối.
Ngược lại là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không quan trọng, đối với bọn họ mà nói thây ma đều đã gặp rồi, nhà của người chết thì có làm sao, bên trong nhà ống không phải đều là phòng của người chết hay sao?
Nàng còn chưa lên tiếng, Bạch Táp Táp đã đáp lời: "Đại thúc, nhóm bọn cháu không sợ, ở lại trong nhà thúc thúc trưởng thôn, chúng cháu còn có thể giúp thúc ấy quản lý nhà cửa, cam đoan nhà cửa của thúc ấy sạch sẽ."
Lời này của Bạch Táp Táp, như thể trưởng thôn vẫn còn sống, chỉ là đi xa nhà vậy.
Mọi người nghe mà cảm thấy trong lòng chua xót.
"Phòng của Trọng ca và Thúc ca không phải để trống à, để bọn họ ở chỗ đấy, không đến phòng chính chắc là được thôi?"
Bà cụ cũng hỏi theo.
Trưởng thôn có tổng cộng ba huynh đệ, lão nhị lão tam bị gọi nhập ngũ rồi, trưởng thôn bởi vì là trưởng thôn nên được miễn đi phục dịch, cho nên trong nhà ngoại trừ ông ấy, bên trên còn có cha mẹ, bên dưới có vợ con, nhưng một nhà năm người đã bỏ mạng trong tay thổ phỉ vào bảy ngày trước rồi.
Ngoại trừ căn phòng của hai vợ chồng trưởng thôn, phòng của cha mẹ, quả thực còn hai căn phòng trống.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều không có ý kiến gì, mọi người cũng không tiện nhiều lời.
Cứ như vậy, nhà trưởng thôn treo đầy cờ trắng nghênh đón người tạm thời ở nhờ.
Nhà ở đây bố trí theo hình chữ L, hai gian phòng chính diện đều dán mành trắng, rõ ràng thuộc về trưởng thôn và cha mẹ của ông ấy, hai gian dọc là phòng của hai người em trai trong truyền thuyết.
Mọi người dẫn đường cho bọn họ, còn nói nhà bếp, nhà xí này kia mới chuẩn bị ra đồng.
Dù sao ngoài ruộng còn rất nhiều dưa hấu nát chờ hái gấp.
Lúc đó Bạch Quân Quân bảo bọn họ nhớ mang dưa hấu nát về, dưa hấu càng nhiều muối ăn cũng càng nhiều.
Mọi người không nói gì, yên lặng đi.
Chờ tất cả mọi người đi rồi Lý Văn Li mới nhìn về phía Bạch Quân Quân.
"Ngươi đang tính toán gì?"
"?" Bạch Quân Quân nhìn lại hắn: "Rất rõ ràng ta muốn làm mứt hoa quả để bán."
Lý Văn Li thở dài: "Bây giờ đang lúc loạn lạc, làm gì có chuyện dễ buôn bán như vậy, ngoại trừ người cần ai sẽ mua những thứ này cho ngươi? Không bằng ngươi trực tiếp bán muối ăn."
"Vậy không được, mặc dù là thời buổi loạn lạc, bán muối ăn chính là phạm pháp, ta không muốn trở thành tội phạm truy nã."