Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 362 - Chương 362. Mặt Dày

Chương 362. Mặt dày Chương 362. Mặt dày

"Còn nữa, dưa hấu làm mứt hoa quả này không ăn hết vẫn giữ được, hơn nữa nơi này không bán được thì có thể đến Hoàng Đô cũ để bán."

Nghe nói ba năm trước đây, sau khi một nhóm quý tộc hoảng hốt trốn đi, nhị hoàng tử cố ý đến nâng đỡ quý tộc mới, bây giờ ở Hoàng Đô cũ có không ít quý tộc mới nổi dậy, những người này tiếp tục xa hoa đồi truỵ như đám quý tộc cũ, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi chiến loạn.

Đến lúc đó bán mứt hoa quả cho những tiểu thư yêu kiều mới nổi kia, kiếm chút tiền từ chỗ bọn họ chắc không phải việc gì khó.

Dù sao không gian cũng có tác dụng giữ tươi, đồ vật ném vào trong thì sẽ giữ nguyên hiện trạng ở lúc ấy không bị mục nát, Lý Văn Li bất đắc dĩ thở dài.

Nếu như đội trưởng Gấu Trắng đã quyết định, hắn cũng không cần thiết làm ngược lại.

Cho dù hiện tại đang là lúc thay đổi vị trí chiến trường của Đông quân, bên ngoài chiến tranh loạn lạc, dứt khoát ở chỗ này nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Sự ẩn núp chính xác nhất chính là hoà nhập vào bản địa, cũng không có gì sai.

Lúc này Lý Văn Li đã vô cùng buồn ngủ.

Hắn dẫn theo Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ đi vào một gian phòng, ngược lại là quên mất Soả Tử.

Cho đến khi Soả Tử nhắm mắt theo đuôi cùng đi vào, Lý Văn Li mới thôi cười.

Lúc này trong phòng là hai đại nam nhân và hai đứa nhỏ, nhưng giường của em trai trưởng thôn chỉ có một mét hai, hoàn toàn không chứa được bốn người bọn họ.

Lý Văn Li nhức đầu sang gõ cửa phòng Bạch Quân Quân.

Lúc đó Bạch Táp Táp đang thu xếp giường chiếu, Bạch Quân Quân nghe tiếng mở cửa, bên ngoài là Lý Văn Li vẻ mặt nịnh nọt.

"Đại tiểu thư, giúp đỡ chút?"

"?"

Lý Văn Li cũng không nói gì chỉ ngoắc tay với nàng.

Nếu không phải hiện tại vẫn là giữa trưa, nàng đã muốn nghi ngờ tên này có phải muốn dùng Hồ Mị Thuật để làm chuyện xấu hay không?

Bạch Quân Quân im lặng đi theo hắn vào căn phòng.

Kết quả vừa vào đã thấy trên chiếc giường nhỏ một mét hai có ba người nằm.

Soả Tử, Tiểu Sơn, Bạch Linh Vũ nằm xuống giường đã ngủ say.

Cái giường này nằm được ba người đã là quá tải, Lý Văn Li hoàn toàn không có chỗ đặt chân.

Bạch Quân Quân cuối cùng cũng hiểu lý do mà Lý Văn Li bảo nàng tới.

Bạch Quân Quân cũng không nhiều lời, bảo hắn ôm hai cây gỗ từ trong kho củi tới đây.

Sau đó Bạch Quân Quân lợi dụng dị năng, giúp hắn làm một chiếc giường lớn một mét rưỡi.

Lý Văn Li được voi đòi tiên tiếp tục nói: "Đại tiểu thư tiễn Phật thì tiễn đến phía Tây, lại giúp bện một cái chiếu cỏ mới đi."

"..." Bạch Quân Quân.

Tên này ngược lại là rất hiểu lợi dụng tài nguyên.

Cứ như vậy, Lý Văn Li nịnh nọt đã năn nỉ được cho mình một chiếc giường thoải mái, không đợi Bạch Quân Quân ra ngoài đã không có chút hình tượng nào nằm trên đó, còn thoải mái lộn một vòng, một chút tự giác của đệ nhất cao thủ thồi mạt thế cũng không có.

Bạch Quân Quân thấy vậy mắt híp lại như sợi chỉ, không khỏi nhìn ra mấy phần giảo hoạt hồ ly, nhịn không được châm chọc: "Ngươi được lắm đấy."

Lúc đó Lý Văn Li đã xoa chân tiến vào mộng đẹp, hoàn toàn không để ý tới đại tiểu thư đang nói móc.

Bạch Quân Quân lắc đầu, cũng may là sau này hắn xuyên không tới, nếu như Lý Văn Li như này, chỉ sợ đừng nói tới nguyên chủ ba năm trước đây, ba tuổi đã đạp hắn rồi.

Bạch Quân Quân đóng cửa lại cho bọn họ, lúc này mới trở về phòng của mình.

Lúc đó tiểu muội hiền lành đã xử lý xong căn phòng.

Cũng vất vả cho nhà trưởng thôn đều rất để tâm đến hai người em trai, chăn lót mền mùng tất cả đều được giặt sạch sẽ cất đi, đoán chừng là cho bọn họ đánh giặc xong thì về dùng, bây giờ là hời cho hai tỷ muội Bạch Quân Quân rồi.

Nhưng bọn họ cũng không động vào cái mền này.

Bạch Quân Quân cũng bện cho bên này một chiếc chiếu mới để Bạch Táp Táp trải lên.

Mấy người vận chuyển binh khí đi hai ngày hai đêm, hôm nay lại chạy trốn cho tới trưa, quả thực mệt muốn chết rồi.

Cho nên hai tỷ muội hơi dính giường thì cũng ngả ra ngủ.

Lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, Bạch Táp Táp đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ ở bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment