Đáng tiếc tường rào có cao hơn nữa thì cũng không ngăn cản nổi thổ phỉ.
Đám thổ phỉ này cũng rất lớn mật, chiếm cứ địa bàn của người ta, lại cũng không thiết lập trạm gác, dường như không thèm để ý sẽ có người tới vậy.
Nhưng nghĩ lại, tất cả các thôn làng ở 500 dặm quanh đây đều giống như thôn Tân Định, tất cả đều là người già trẻ em, quả thực không có năng lực làm gì bọn họ.
Thảo nào người ta không sợ hãi.
Cũng bởi vì lần này tự đại nên đã để cho Bạch Quân Quân ra vào như chốn không người.
Đi vào Triệu gia trang, Bạch Quân Quân nhắm mắt mở dị năng ra, nhờ vào thực vật quanh mình cảm nhận tình hình thải ra của khí CO2.
Rất nhanh đã cảm nhận được một nơi tập trung một lượng lớn khí CO2.
Nàng mở to mắt chỉ cho Lý Văn Li một hướng khác.
Lý Văn Li cũng không hỏi nhiều, đi theo nàng ra bên ngoài.
Triệu gia trang này có khoảng bảy tám chục gia đình, tất cả đều ở trong phạm vi bảo vệ của thành luỹ, những căn nhà này đông một tòa tây một tòa, hợp thành rất nhiều hẻm nhỏ lòng vòng quanh co, người ở nơi khác đến đây rất dễ bị lạc.
Nhưng nơi này quả thực cũng cổ kính, chắc hẳn ban ngày rất đẹp.
Nhưng buổi tối thì có vẻ hơi âm u.
Có CO2 chỉ dẫn, bọn họ ở những con hẻm nhỏ quanh co này đi rất dễ dàng, rất nhanh trước mặt đã xuất hiện một cái trung đình.
Tới gần trung đình, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không tự chủ được bịt miệng mũi lại rồi tập trung nhìn vào, thì ra bên trong trung đình có rất nhiều thi thể chất đống, to to nhỏ nhỏ già có trẻ có tất cả đều có.
Chắc hẳn những người này là người của Triệu gia trang, chính là những thi thể này truyền ra mùi hôi thối.
Ở xung quanh thi thể, rất nhiều thổ phỉ giơ bó đuốc đang bận chồng chất củi lửa xung quanh những thi thể, rất rõ ràng bọn họ cũng không chịu được mùi thối của thi thể, cuối cùng phải xử lý mùi hôi thối của đám thi thể này.
"Mụ nội nó, còn muốn giữ thêm mấy ngày, sau này mà không có đồ ăn thì có thể lấy ra ăn một chút đồ ăn mặn! Kết quả cái thời tiết mắc toi này, chưa để bao lâu đã hỏng."
"Haizz, mấy cây khô củi mục này ăn giắt răng cực kỳ, không ăn cũng được!"
"Ta đã muốn đốt đi từ lâu rồi, chỉ là lão đại không nỡ. Hắn thật vất vả mới quyết định được, cũng đừng chậm trễ nữa. Mình nhanh chóng tiêu huỷ, tránh cho lão đại lại hối hận."
"Haizz, sợ nghèo cũng có thể lý giải. Nhưng có sao nói vậy vẫn là gà vịt ngan ngỗng ăn ngon hơn so với thịt người."
"Ha ha ha... Ai mà không biết những thứ đó ăn ngon chứ!"
Đám thổ phỉ tán gẫu câu được câu không, trong chốc lát, đống xác chết này đã bùng lên ngọn lửa lớn cháy rừng rực.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhìn nhau một cái, đang cân nhắc muốn lên tiếng chào hỏi hàng xóm, hay là cứ như vậy rời đi?
Nhưng không chờ bọn họ suy nghĩ nhiều, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng vang, đúng là có người đi tới nơi này từ đầu đường, hai người không tránh kịp đã chạm thẳng bọn họ.
Đối phương cũng sững sờ, ngay từ đầu còn tưởng rằng là người một nhà, nhưng quay đầu lại nhìn, không đúng! Hai người này sao lại trẻ như vậy, còn mặc màu đỏ hồng xinh đẹp, không phải người của bọn họ!
Hai người kịp phản ứng lập tức rút bội đao đeo bên hông ra: "Tiểu mao tặc từ đâu tới!"
"A, thật ngại quá, chúng ta tới tặng đại lễ mới hoàn thành nhà mới." Lý Văn Li mỉm cười trả lời.
"?" Đám thổ phỉ đều chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Lúc này Lý Văn Li đã cười rút dao găm ra, xông lên như chớp giật, giơ tay chém xuống giữa cắt cổ hai người này.
Chỉ trong nháy mắt, hai người kia bịt lấy cổ của mình vẻ mặt khó tin.
Sau khi tặng quà cho người hàng xóm gặp mặt đầu tiên, hai người tiếp tục đi lên phía trước, bọn họ cũng không che giấu hoạt động, phàm là gặp được hàng xóm, thì nhiệt tình chào hỏi với người ta.
Cho dù là Bạch Quân Quân hay là Lý Văn Li, dao găm không hề khách khí một chút nào, cho hàng xóm đủ mặt mũi.