"Hở?" Bọn nhỏ ngạc nhiên nhìn viên kẹo trong tay.
Lần cuối cùng chúng nó được ăn là vào ngày tết ba năm trước.
Khi đó đại thúc bán hàng rong gánh vào trong thôn bán, đoàn người đều tranh cướp kẹo rất vui vẻ, nhưng từ khi đại thúc bán hàng rong cũng bị gọi nhập ngũ, đã rất lâu rồi không có ai gánh đồ ra bán, bọn họ rốt cuộc cũng không được ăn kẹo mạch nha nữa.
"Ca ca... Chúng ta có thể ăn không?" Nhóm trẻ con chớp mắt trông mong.
"Ăn đi, mấy viên kẹo chứ có phải chuyện gì lớn đâu." Lý Văn Li hào phóng phất tay một cái.
Đám trẻ con bèn nghiêm túc cúi đầu cảm tạ Lý Văn Li, sau đó vui vẻ rạo rực đi ra ngoài.
Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ đương nhiên cũng có một viên kẹo, bọn họ vừa ăn vừa đi theo đám trẻ đi ra phía sau thôn tìm rau dại, tiếng trẻ con cười cười nói nói tràn ngập ở đây rất lâu không rời.
Lúc này Lý Văn Li cũng lấy kẹo trong tay mang ra bên ngoài ba người cùng ăn.
Kẹo mạch nha, đầu tiên là phơi khô mầm lúa xay nhỏ rồi cắt thành khúc, sau đó dùng nó hấp chín với cây lúa, lúa mì, vân vân, cuối cùng lọc nước mấy lần là thành.
Cũng chính là kẹo mạch nha ở hậu thế.
Lúc kẹo còn đang nóng thì mềm, lạnh thì sẽ trở nên cứng ngắc.
Về phần mật mía, phương pháp luyện chế tương đối đơn giản, nó được nặn ra từ nước của cây mía ngọt, trực tiếp nấu chín hong khô là tạo thành mật mía.
Nghe nói hậu thế đường trắng cũng là luyện chế từ mía ngọt, nhưng trong đó còn phải cho thêm một số chất hoá học mới có thể biến thành đường cát trắng.
Ở cổ đại phương pháp này tạm thời không có cách nào thực hiện được, nhưng có đường đã rất tốt rồi.
Mặc kệ là kẹo mạch nha hay là mật mía thì đều đã được truyền vào từ hơn một ngàn năm trước, phương pháp chế biến cũng không phải bí mật.
Nhưng hiểu phương pháp và nắm giữ lại là hai chuyện khác nhau.
Dù sao muốn làm những điều này thì đều phải ở niên đại ngũ cốc bội thu.
Bây giờ đang ở thời đại này, có thể duy trì kế sinh nhai để nộp thuế má đã là không tệ rồi, cái gì mà nấu mật cô đường hoàn toàn không cần phải nghĩ.
Kẹo mạch nha và mật mía này chắc là Triệu gia trang tích hàng, có thể thấy được nơi này có chút giàu có.
Ở Đông Địa, những thôn trang như này còn rất nhiều, nhưng bây giờ chắc hẳn đều đã thành ổ yên vui của đám thổ phỉ.
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân đột nhiên cảm thấy hiệp khách anh dũng làng quê vẫn rất đáng để làm, mặc dù tiền thưởng không nhiều, nhưng bọn họ có thể tịch thu nhà của đám thổ phỉ.
Kể từ đó những đồ ăn thức uống này chẳng phải đều là do nàng tới tiếp nhận hay sao?
Vậy quãng đường này của bọn họ lo gì đói bụng?
Thậm chí nàng cũng không cần sử dụng dị năng để trồng trọt, trực tiếp ăn những thứ cướp đoạt này... Không phải, ăn đồ ăn do hàng xóm tặng là được.
Bạch Quân Quân ngậm một miếng mật mía, càng nghĩ càng thấy đắc ý.
Không đợi Bạch Quân Quân phát ngốc thêm, công việc chế biến mứt dưa hấu lại bắt đầu.
Lần này tay cầm muôi đổi từ Bạch Táp Táp thành Lý Văn Li.
Đầu tiên Lý Văn Li nhóm bếp lên, sau đó bỏ dưa hấu vào trong từ từ lật nấu.
Vào lúc nấu thỉnh thoảng sẽ thêm một miếng mật mía, nước dưa hấu dần dần thấm ướt hòa tan những mật mía này, trong chốc lát biến thành khối dưa hấu mềm rồi dần dần không còn hình dạng, hoà tan hoàn toàn thành mứt đậm đặc.
Bình gỗ của Bạch Quân Quân cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần Lý Văn Li nhấc nồi lên rót vào, nàng sẽ lập tức đóng kín miệng lại.
Nắp bình hình xoắn ốc thông thường chỉ có thể khớp tương đối, nhưng cái này của Bạch Quân Quân không giống, nó được dùng dị năng để khống chế sự sinh trưởng, cái này giống như là dụng cụ đậy kín tự nhiên, chỉ cần đậy lên là căn bản cũng không có không khí có thể tiến vào, thời gian bảo quản cũng được càng lâu hơn.
Đối với cổ đại không có chất bảo quản mà nói, đây tương đương với một kiện Thần khí.
Chí ít Lý Văn Li đối với hạng kỹ thuật này phục sát đất, nếu như có thể, hắn cũng mong muốn có thể khai phá dị năng hệ mộc, từ đó làm một người thợ mộc tự do vui vẻ.