Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 371 - Chương 371. Năm Tháng Yên Bình

Chương 371. Năm tháng yên bình Chương 371. Năm tháng yên bình

Chẳng qua đây chính là chuyến cuối cùng, sở dĩ Bạch Táp Táp dậy sớm như vậy, chính là vì lo lắng bị các gia gia nãi nãi nhìn thấy dáng vẻ sức lực lớn vô cùng của mình.

Không nghĩ tới vẫn là bị nhìn thấy, nàng khó tránh khỏi có chút chột dạ.

Cuối cùng lão gia gia cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là mình hoa mắt.

Dù sao một đứa nhóc tám tuổi làm sao có thể khiêng được năm bao tải bước đi như bay?

Phải biết là trong mỗi bao đều có mười quả dưa hấu.

Cho nên mấy thúc bá bà cụ chỉ coi là nhìn lầm rồi khen ngợi Bạch Táp Táp vài câu rồi về nhà nhóm lửa nấu cơm sau đó bắt đầu làm việc.

Mà Bạch Táp Táp cũng thở phào một hơi, bắt đầu ở nhà làm bữa sáng.

Bữa sáng đơn giản hơn nhiều, nàng nấu cháo loãng, một cân gạo có thể nấu được năm cân cháo, kết hợp với rau trộn đơn giản ăn ngon cực kì.

Tối hôm qua thức khuya đến mức khiến cho Bạch Quân Quân lỡ mất cơ hội dậy sớm.

Chờ lúc nàng thức dậy, cháo loãng rau muối của Bạch Táp Táp đã chuẩn bị kỹ càng, Bạch Quân Quân chỉ có thể tiếc nuối bỏ lại thịt trong không gian.

Mấy người ăn sáng xong là bắt đầu hợp lòng hợp sức làm mứt dưa hấu.

Nàng định đưa cả thi thể của thổ phỉ và mứt dưa hấu đến huyện thành cùng nhau, dù sao thời đại này không xe không ngựa, đi từng bước cũng phiền phức, cho nên dứt khoát làm cùng lúc tránh cho bôn ba vừa đi vừa về.

Mấy đứa nhỏ thì phụ trách khoét dưa hấu ra, Lý Văn Li thì chơi đùa đường mạch nha đường mía.

Bạch Quân Quân thì tìm cái hũ thích hợp để làm mật ong.

Nói tóm lại mọi người phân công ăn ý, giống như lúc xây nhà vệ sinh thì tuyệt đối sẽ không loạn.

Soả Tử hoà nhập vô cùng tốt, mặc dù hắn ngốc nhưng cũng không phải là kẻ ngốc hay làm ầm ĩ thường gặp kia mà chính là đứa ngốc nghe lời, vào lúc hắn không nổi giận thì gọi hắn làm cái gì cũng rất phối hợp.

Bạch Quân Quân không khỏi cảm khái, lúc Soả Tử ngốc nghếch tính tình tốt như vậy, thật không biết lúc không ngốc thì phải tốt biết bao nhiêu.

Thảo nào những đại thúc ở trong Tử Cốc cũng nhịn không được mà chiếu cố hắn thêm mấy phần.

Nhưng nói ra, khuyết điểm duy nhất của Soả Tử chính là không thích ngủ, cho dù ngủ cũng rất nhanh sẽ tỉnh dậy.

Lý Văn Li nói đây là bởi vì hắn không có cảm giác an toàn, trong tiềm thức không dám để cho thân thể ngủ nên mới như vậy, dù sao sau khi ngủ thì không phải phạm vi mình có thể khống chế.

Rốt cuộc Soả Tử đã trải qua chuyện gì mới có thể biến thành như vậy chứ?

Nàng đã từng truyền dị năng vào trong cơ thể của Soả Tử để nghiên cứu phân tích, nhưng thân thể Soả Tử khoẻ mạnh, chuyện duy nhất không tốt chính là huyệt vị có chút ứ đọng.

Nhưng chuyện này cũng không tính là chuyện gì lớn, nhiều lắm là tình trạng khoẻ mạnh kém một bậc, cho nên Bạch Quân Quân gác lại chuyện này.

Lúc này mọi người khí thế ngất trời làm việc, tiểu đồng bọn mà đám Tiểu Vũ kết giao đã tới, dù sao mọi người đã hẹn hôm nay ra ngoài ruộng tìm rau dại.

Lúc đó hai người đang làm việc cho tỷ tỷ kiên quyết lắc đầu: "Chúng ta còn có việc chưa làm xong, ngày mai hẵng đi đi."

"A?" Đám tiểu đồng bọn đều có chút thất vọng.

Không đành lòng để cho hai đệ đệ vừa kết giao được bằng hữu lại khiến cho bọn họ thất vọng, Bạch Táp Táp rất thân mật nói với bọn họ: "Các ngươi đi đi, tìm một chút rau dại về, buổi trưa chúng ta có thể xào rau dại để ăn."

Nhưng Tiểu Vũ và Tiểu Sơn đều không muốn đi.

Bạch Quân Quân cũng nói theo: "Thuận tiện nhìn xem có quả dại hay không?"

Ngay cả trưởng tỷ đã nói như vậy rồi, hai đứa nhỏ mới không chịu không muốn buông công việc trên tay xuống.

Mà đám tiểu đồng bọn chờ ở cửa vui vẻ cười với Bạch Táp Táp và Bạch Quân Quân.

"Cảm ơn Quân Quân tỷ tỷ, cảm ơn Táp Táp tỷ tỷ."

"Chờ một chút, các ngươi tới đây một chút." Lý Văn Li đang bận rộn trong nhà bếp, nghe thấy tiếng bọn nhỏ nhịn không được ngoắc tay với bọn nó.

Bọn nhỏ nghi ngờ đi tới, ai ngờ một giây sau Lý Văn Li lại cho mỗi đứa một miếng kẹo mạch nha to bằng đầu nắm tay.

Bình Luận (0)
Comment