Nói ra thì, Đông Địa loạn như vậy, đúng là cơ hội kiếm tiền tốt của hiệp khách anh dũng làng quê.
Bạch Quân Quân nghiêm túc suy tính giá trị của nghề này.
Lý Văn Li lại lắc đầu: "Ngươi không nghe thấy tên này nói à? Một tờ thông báo được dán lên nhiều lắm là mười lượng, ngươi còn phải vất vả đi khắp núi đồi tìm thổ phỉ. Loại chuyện lặt vặt này kiêm chức là được rồi, trừ phi tiền thưởng là hoàng kim."
Bạch Quân Quân nghiêm túc suy nghĩ, hình như cũng có đạo lý.
Nhưng không chờ nàng nói chuyện, chỉ thấy nữ hài nhu nhược kia đột nhiên quỳ lần đến, thoáng cái đã kéo được y phục của Bạch Quân Quân.
"?" Bạch Quân Quân ngạc nhiên nhìn nàng ta.
Chỉ thấy hai mắt nàng ta đẫm lệ đang nhìn mình: "Van xin ngươi... Có thể dẫn ta đi hay không?"
Trên cổ của nàng ta đều là những vết tím xanh kéo dài đến ngực, có thể thấy được những ngày này nàng ta ở đây đã phải chịu sự tra tấn của đám thổ phỉ không phải người kia.
Bạch Quân Quân nhíu mày nhìn nàng ta không nói gì, nữ hài tử kia lập tức nói ra.
"Ta là Triệu Tiểu Miêu của Triệu gia trang, cha ta là Trang chủ Triệu gia trang, nửa tháng trước những tên súc sinh này lại tới đây, giết sạch người trong thôn chúng ta, thậm chí ngay cả ta..."
Triệu Tiểu Miêu nói xong nắm chặt tay, một lúc lâu mới bình phục tâm trạng tiếp tục nói: "Ta sở dĩ nhẫn nhục sống tạm bợ đến bây giờ chính là vì một ngày kia có thể chính tay đâm chết kẻ thù, bây giờ các ngươi đã giúp ta thực hiện, vậy ta nhất định phải làm trâu làm ngựa cho các ngươi!"
Bạch Quân Quân lắc đầu: "Chúng ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi tốt nhất cứ tiếp tục sinh sống đi."
Nói xong nàng kéo Lý Văn Li đi.
Triệu Tiểu Miêu ngạc nhiên, một lúc lâu mới đứng dậy đuổi theo ra ngoài: "Các ngươi... Các ngươi..."
"Những thi thể này ngươi không nên động vào, ngày mai chúng ta phải kéo đi để đổi lại ngân lượng, về phần ngươi, tiếp tục ở Triệu gia trang cũng được, vào thành trấn làm lại từ đầu nương nhờ vào thân thích cũng được, tóm lại đây đều là là quyền tự do của ngươi, chúng ta mặc kệ cũng sẽ không can thiệp."
Bạch Quân Quân giải thích không lưu luyến chút nào đi cùng với Lý Văn Li, chỉ còn Triệu Tiểu Miêu ngạc nhiên đứng ở trong đình viện không biết nói cái gì.
Mà đám Bạch Quân Quân dĩ nhiên không phải thật sự đi, mà đã giúp thì giúp đến cùng, tiêu diệt tất cả thổ phỉ đang trốn ở trong Triệu gia trang này, bây giờ mới thản nhiên đi về nhà.
Hàng xóm đã thăm hỏi xong, quà chúc mừng bọn họ cũng đã đưa đến, về phần đáp lễ của hàng xóm... xét thấy hàng xóm bận đến hoàng tuyền rồi, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li tự động thủ cầm quà đáp lễ.
Một chút cũng không để cho các bạn hàng xóm phải hao tổn tâm trí, bọn họ thật đúng là hàng xóm tốt tuyệt đối.
Bạch Quân Quân rất hài lòng về hành động đêm nay.
Cứ như vậy hai người chậm rãi trở về nhà.
Bọn họ ra ngoài rồi trở về chẳng qua chỉ là một canh giờ, khi trở về Bạch Táp Táp đã ngủ sâu rồi, hoàn toàn không biết bọn họ rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Táp Táp rời giường lúc trưởng tỷ còn đang ngủ, nàng cẩn thận từng li từng tí thức dậy.
Bên ngoài, Soả Tử, Tiểu Vũ và Tiểu Sơn cũng đã thức dậy.
Bọn nó là những đứa trẻ chăm chỉ rửa mặt xong là bắt đầu làm việc.
Hôm qua trưởng tỷ đã dặn dò rồi, dưa hấu của thúc bá và bà cụ đã gom lại xong rồi, ngại những người già sức khoẻ yếu, nên bảo Táp Táp phụ trách khiêng những thứ đó về.
Đối với Bạch Táp Táp mà nói đây là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, cho nên nàng một chút cũng không từ chối, rửa mặt xong thì đi ra bên ngoài.
Soả Tử, Tiểu Sơn và Tiểu Vũ dĩ nhiên là muốn đi theo nàng cùng làm việc rồi.
Cho nên sáng sớm, đám tiểu ong mật siêng năng này đã nỗ lực làm việc.
Chờ nhóm thúc bá bà cụ rời giường nhìn thấy chính là một mình Bạch Táp Táp chộp lấy ba đến năm cái bao tải to chạy về nhà.
Trọng lượng này cho dù là trâu tới kéo, thì cũng rất nặng, nhưng mà đối với nàng mà nói lại rất dễ dàng, quả thực khiến cho mấy người già này sợ ngây người.