Chiếc roi hoa vung lên dường như hợp làm một với Bạch Quân Quân, nó giống như tay Bạch Quân Quân, hoàn toàn dựa theo ý muốn của Bạch Quân Quân.
Người kia nào phải là đối thủ?
Vốn dĩ đánh nhau sợ nhất là cây roi gặp cây roi, dù sao cây roi mặc dù có thể đánh xa, nhưng cũng dễ quấn vào nhau, kết quả là hai người đều sẽ mất đi vũ khí.
Nhưng binh khí của Bạch Quân Quân lại khác, mỗi lần cây roi màu đen quấn đến, cây roi của nàng luôn có thể cảm giác được trước một bước sau đó tránh đi, lại dùng góc độ xảo quyệt quất vào người Hắc Cửu.
Hắc Cửu ăn mấy lần đòn thua thiệt liên tiếp, vẻ mặt biệt khuất lui về sau, cuối cùng quả quyết quẳng cây roi đen xuống đất, móc thanh kiếm bên hông của mình ra.
Thì ra trên lưng người này còn có một thanh trường kiếm sắc bén, bình thường giống như là dây lưng móc vào, lúc sử dụng trực tiếp rút ra là được.
Bạch Quân Quân nhìn thấy đối phương rút cây kiếm bên eo ra thì càng vui vẻ.
Những vũ khí ở cổ đại này thật đúng là vô cùng tuyệt diệu.
Có cơ hội nàng cũng muốn làm một thanh kiếm ở eo một chút.
Đáy mắt Bạch Quân Quân lộ ra một sự tham lam, nàng muốn cướp kiếm a!
Chính là cái này trong cái chớp mắt này, cuối cùng Bạch Quân Quân đã từ nơi xó xỉnh trong trí nhớ lôi ra đoạn ngắn liên quan tới Hắc Tri Chu.
Trước đó lúc nguyên chủ đi về Nam Địa trốn thì biết đằng trước có mấy đội thổ phỉ lớn, cái gì mà Hắc Tri Chu, Dã Sơn Trư, Liêu Nha, Lạc Thiết Đầu, phần lớn thủ lĩnh cấp cao trong đám thổ phỉ này là người trong giang hồ, hoặc đã từng trải qua làm qua một số hoạt động thấy máu.
Uy phong đường so với đám thổ phỉ này cũng chỉ là xếp ở hạng bét.
Sức chiến đấu thông thường yếu như dân lưu lạc căn bản cũng không có cơ hội đến gần.
Chưa từng nghĩ vậy mà một ngày kia lại đánh nhau với đội thổ phỉ có danh tiếng lẫy lừng Hắc Tri Chu này.
Nếu là Hắc Tri Chu vậy thì nhất định rất đáng tiền!
Thế là nàng vung roi vung càng chịu khó hơn.
Cho dù Hắc Cửu am hiểu vũ khí, nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được đánh nhau với Bạch Quân Quân thật sự là quyết định sai lầm.
Nhuyễn kiếm của hắn khá sắc bén, nhưng cho dù có chặt chém thế nào, cây roi của tên tiểu quỷ này cũng không hư hại chút nào, mức độ chắc chắn của cây roi này không thể tưởng tượng được.
Trên đời làm sao có thể có cây roi chém không đứt chứ!
Hắn không tin vào tà đạo tiếp tục vung đao, nhưng càng sốt ruột thì càng loạn trận cước.
Trong chốc lát, đã bị cây roi này bức lui đến nơi góc xó, cuối cùng còn bị cây roi trói buộc giãy dụa không ra.
Người kia không cam lòng ngã ra đất, Bạch Quân Quân một chân đạp vào lồng ngực của hắn.
"Nói cho ta biết, ngươi giá trị bao nhiêu tiền!"
"Phụt!" Người kia nhất thời nhịn không được, một ngụm máu tươi phun ra.
Nếu như là Hắc Tri Chu, chắc là trị giá rất nhiều tiền.
Bạch Quân Quân vẫn còn có chút mong đợi với chuyện này, cảm thấy chết rồi vàng bạc châu báu lại vẫy tay với nàng!
Nàng muốn làm thịt những tên heo vàng kim Hắc Tri Chu đó!
Người kia yếu ớt bật cười một tiếng: "Ta chẳng qua chỉ là kẻ hạng bét nhất của Hắc Tri Chu mà thôi, chỉ bằng ngươi… Muốn khiêu chiến thủ lĩnh của chúng ta, nghĩ hay thật."
"A?" Bạch Quân Quân im lặng: "Sao ngươi vẫn còn nói nhảm vậy?"
Nói xong dây leo đột nhiên siết chặt, trong chốc lát cổ người này hiện ra những đường cong kỳ lạ, cuối cùng bị cây roi cắt đứt cổ.
Đêm qua diễu võ giương oai với Triệu Tiểu Miêu, thậm chí treo nàng ta lên đầu tường, chỉ chớp mắt đã dùng dáng vẻ thảm hại hơn gấp mười lần so với Triệu Tiểu Miêu rời khỏi thế gian này.
Bạch Quân Quân không lưu luyến chút nào xoay người, lại nhìn thấy Lý Văn Li vẫn còn đang chống đỡ, không khỏi nhướng mày: "Kéo dài lâu như vậy, không giống ngươi a."
Lý Văn Li bày ra vẻ mặt uyên thâm: "Còn không phải là vì để bọn họ tận mắt chứng kiến kết cục bi thảm của tên cầm đầu hay sao? Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể nhớ lâu, kiếp sau mới không lầm đường lạc lối."
Lý Văn Li nói xong đột nhiên tăng nhanh tốc độ, giơ tay chém xuống, cổ những tên đại hán kia mát lạnh, tất cả đều nhũn ra tê liệt ngã xuống mặt đất.