Bởi vì trên thị trường phần lớn thóc gạo đều đã được trưng thu đến quân đội, lương thực cho dân chúng mua bán vô cùng ít ỏi, rất nhiều người đã lâu lắm rồi chưa được ăn gạo.
Cho nên nhìn thấy những hạt thóc này, đừng nói người dạo phố, thậm chí những người bán hàng rong đó cũng đều vội vã chạy tới hỏi gạo này bán thế nào.
Hai người không nghĩ tới gạo được hoan nghênh như thế, bọn họ chỉ là nhất thời nảy lòng tham, ngược lại là không hiểu rõ giá thị trường, nên tuỳ ý nói một cái giá gạo mà mình biết.
Một thăng gạo mười lăm văn.
Những thôn dân kia nghe xong, không nói hai lời nhao nhao bỏ tiền.
Nhìn thấy thóc lúa nhà mình được hoan nghênh như thế, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nghi ngờ nhìn nhau một cái.
Bạch Quân Quân nhỏ giọng hỏi: "Có phải là đưa ra giá thấp rồi không?"
"Chắc là không." Lý Văn Li suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời.
Trong trí nhớ của nguyên chủ gạo mười hai văn một thăng, nói ra thì Bạch Quân Quân còn tăng thêm ba văn tiền nữa.
Giá cả của lương thực không phải rất ít tăng giá sao?
Hai người đều chưa từng buôn bán, lần đầu tiên buôn bán cảm thấy thú vị cực kỳ.
Ngươi tới ta đi lấy tiền đưa gạo, rất nhanh đã bán sạch hạt thóc.
Một bao tải khoảng chừng một trăm hai mươi cân, một thăng gạo là một cân, tương đương với hôm nay bọn họ thu hoạch được 1500 văn, một lượng rưỡi bạc.
Hai người nhìn số tiền này, buồn cười lại chua xót.
Quả nhiên, nông dân bá bá mới là tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn.
Bọn họ vất vả lao động trồng trọt mấy mùa vụ, cuối cùng thu hoạch cũng chỉ có chút này.
Thu nhập và nỗ lực hoàn toàn không có tỉ lệ thuận.
Lúc đó, Huyện thái gia đã chuẩn bị kỹ càng tiền thưởng và sách nhỏ bắt đầu đi khắp nơi trên đường tìm kiếm hai người Bạch Quân Quân, cuối cùng tìm thấy người trong phiên chợ.
"Nhóm thiếu hiệp của ta, các ngươi tới đây buôn bán chẳng phải là không biết trọng nhân tài sao."
Thấy rõ dáng vẻ hai người đếm số tiền, Huyện thái gia chỉ cảm thấy đau lòng.
Bọn họ có thời gian ở đây kiếm mấy văn mấy lượng này, còn không bằng bắt nhiều thêm mấy tên Hắc Tri Chu, dù sao một tên đã trị giá mười lượng rồi.
"Chúng ta chỉ là trải nghiệm cuộc sống trên mọi phương diện." Hai người thành thật trả lời.
"..." Huyện thái gia bó tay rồi.
Nhìn thấy bọn họ vui vẻ bỏ hơn một ngàn văn vào trong túi, Huyện thái gia có chút tò mò.
"Vừa rồi các ngươi bán cái gì?"
Bạch Quân Quân vui vẻ nói: "Chúng ta bán gạo."
"Bán gạo? Bao nhiêu tiền?" Huyện thái gia vô ý thức hỏi một câu.
"15 văn một thăng." Bạch Quân Quân vui vẻ trả lời: "Không nghĩ tới bà con rất nể tình, chốc lát đã bán hết."
"..." Huyện thái gia không nói gì.
Thật sự không đành lòng nói cho bọn họ, hiện tại ở tiệm gạo thóc đã bán được 200 văn một thăng rồi, bọn họ ngược lại 15 văn một thăng còn cảm thấy mình kiếm lời.
Đúng lúc này một màn càng kỳ quái hơn xuất hiện.
Lão bản của tiệm gạo của huyện Đại nghe nói ở phiên chợ có người bán 15 văn một thăng gạo ép giá lương thực của ông ta, hung thần ác sát lao đến.
Vừa đi ông ta còn vừa giận dữ mắng: "Người nào không biết xấu hổ lại ở đây chèn ép Khâu lão bản ta chứ!"
Lời vừa rơi xuống, lão bản của tiệm gạo cũng đi vào đám người.
Nhưng nhìn thấy Huyện thái gia trong đám người, giọng của ông ta cũng nghẹn lại.
"Huyện... Huyện thái gia..."
Huyện thái gia híp mắt nhìn ông ta: "Ngươi mắng ai đó?"
"Không... Không phải, Huyện thái gia hiểu lầm rồi, ta chỉ là chỉ là... vừa rồi có người nói cho ta biết có người ở chỗ này éo giá lương thực ác ý, cho nên ta tới xem một chút."
Nếu như nói vừa rồi Bạch Quân Quân và Lý Văn Li còn không hiểu việc sự việc, vậy bây giờ coi như biết rồi.
Hóa ra tăng thêm ba văn vẫn là rẻ, hơn nữa nhìn dáng vẻ này còn rẻ hơn rất nhiều.
Hai người trong nháy mắt không cười được nữa.
Mẹ kiếp...