Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 381 - Chương 381. Đi Dạo Chợ Phiên

Chương 381. Đi dạo chợ phiên Chương 381. Đi dạo chợ phiên

Nói là năm mươi lượng vàng, thực ra tổng cộng năm thỏi, mỗi thỏi vàng là mười lượng, đây chính là giá trị tiền bạc lớn nhất nước Bạch Câu rồi.

Những thỏi vàng này chói mù mắt Bạch Quân Quân rồi, nhớ năm đó nàng cũng là người có được nửa gian phòng vàng bạc châu báu.

Đáng tiếc tất cả đều đã đút cho Giao long bên dưới thành Phục Ba rồi, hiện tại vất vả hơn nửa ngày mới cầm được năm thỏi.

Huyện thái gia vừa cười vừa nói: "Trên thực tế chỉ có Hắc Cửu trị giá ba mươi lượng vàng, còn lại đều là đám đầu sỏ lâu la nhỏ bé, mỗi người nhiều nhất trị giá một lượng bạc, cộng lại cũng chỉ có năm lượng vàng."

"Vậy?" Hai người nhìn chỗ vàng nhiều hơn mười lăm lượng hơi nghi ngờ một chút.

"Còn lại coi như là sự kỳ vọng của ta đối với hai vị dũng sĩ, hi vọng các ngươi có thể nhổ tận gốc Hắc Tri Chu!"

Hai người gật đầu: “Ăn lộc của vua thì phải trung thành, nếu như Huyện thái gia đã hào phóng như thế, chúng ta sẽ không khiến cho ông thất vọng."

Huyện thái gia trịnh trọng gật đầu: "Vậy thì xin nhờ hai vị hiệp khách."

Bây giờ bọn họ thiếu không phải tiền, mà chính là người!

Nếu như hai vị tiểu hiệp sĩ này có thể giúp hắn giải quyết đại họa trong đầu vậy thì không thể tốt hơn được nữa!

Có tiền hay không hắn cũng không thèm để ý, dù sao thành còn thì phú quý của hắn mới có thể còn, thành mất rồi thì hắn làm sao mà có được phú quý nữa.

Chờ Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đi ra ngoài, Huyện thái gia lập tức triệu tập huyện thừa, chủ bộ, điển sử và nhóm sư gia mau chóng làm ra bức vẽ chân dung nhỏ.

Về phần số tiền, ngại vì Lý Văn Li nói mười lượng trở xuống đều không nhận.

Lo lắng bọn họ thật sự thả cho đám lâu la chạy, sau khi vẽ hình tượng, Huyện thái gia còn đặc biệt bảo mọi người ghi thêm một câu vào sau quyển vở: Chỉ cần là thổ phỉ Hắc Tri Chu đều có giá trị mười lượng bạc một người.

Chờ làm xong quyển vở nhỏ, Huyện thái gia mới thở phào một hơi.

So với đám Huyện thái gia đang vẽ ra những tên cầm đầu hung bạo, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thì tiêu dao hơn nhiều.

Lúc này hai người đến từ thời mạt thế chẳng có gì cả đang cao hứng dạo phố.

Mặc dù bên ngoài rối loạn, nhưng trong huyện thành dưới sự nỗ lực của huyện lệnh, ở đây về cơ bản vẫn duy trì sự yên bình như cũ.

Lão bách tính nên làm gì thì cứ làm chuyện đó, tiệm cơm quán trọ nên mở thì cứ mở, so với thanh niên trai tráng qua lại trên đường chỉ là ít một chút mà thôi.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đối với chợ phiên ở cổ đại có chút tò mò, bọn họ chưa từng thấy kiểu cuộc sống yên ổn như này.

Nhóm người bán hàng rong nhìn thấy hai tiểu công tử y phục màu đỏ hồng tươi xinh cũng nhao nhao mời gọi tới xem một chút.

Nhưng bọn họ bán đều là vài dụng cụ của dân nuôi tằm, đối với Lý Văn Li và Bạch Quân Quân mà nói không có tác dụng gì.

Bọn họ quan tâm tới món ăn vặt hơn, nhưng quà vặt có rất ít người buôn bán.

Chắc vẫn là bởi vì thanh niên trai tráng đều ra chiến trường, trong nhà chỉ có người già trẻ em, sản lượng đồng ruộng dĩ nhiên không so được với trước kia, mọi người có thể đảm bảo ăn cơm và nộp thuế má đã khó, làm gì còn lương thực dư mà làm đồ ăn vặt.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhìn nhau một cái, ngược lại cảm thấy đây chính là cơ hội buôn bán.

Hay là bọn họ quét sạch thổ phỉ rồi lại lấy đồ ăn ra bán.

Dù sao không gian cũng hữu hạn, tối hôm qua thu được một ít từ ổ thổ phỉ, không gian lại bị nhồi vào, thêm hai ổ giặc cỏ nữa chỉ sợ bọn họ muốn chứa đồ vật cũng không có chỗ để bỏ.

Bỏ ra một số đồ ăn thích hợp ngược lại là chuyện tốt.

Hai người nói làm là làm, lặng lẽ ở góc chợ dựng lên một cái quán nhỏ bán thóc.

Đây chính là thứ mà bọn họ thu được nhiều nhất.

Vốn dĩ mọi người còn tưởng rằng hai tiểu hài tử này là khách nhân, tất cả đều ra sức mời chào, ai ngờ mời nửa ngày hai đứa này cũng ra bán đồ.

Nhưng khiến bọn họ kinh ngạc chính là hai đứa này lại bày ra hạt thóc.

Hạt thóc đó!

Trước kia đối với người nông dân mà nói là thứ tầm thường nhất, nhưng lúc này hạt thóc không hề tầm thường chút nào.

Nếu nói vì sao, thì còn phải trách chiến loạn này!

Bình Luận (0)
Comment