Ai ngờ vừa vào cửa, đã thấy hai hài tử mà Huyện thái gia mang tới uống say rồi.
Diêm chưởng quỹ vô cùng ngạc nhiên: "Trời ạ Huyện thái lão gia đại quý nhân của ta, ngài cho bọn họ uống Thiêu Đao à?"
Huyện lão gia có chút lúng túng vò đầu: "Ta… Ta cũng không biết tửu lượng của bọn họ kém như thế."
Diêm chưởng quỹ là người thông minh, rất nhanh đã nghe ra ý tứ trong lời của ông ta.
"Hóa ra hai tiểu quý nhân này ngài cũng không quen? Ta còn tưởng rằng là thân thích của ngài đó."
"Sao có thể chứ." Huyện thái gia bất đắc dĩ vò đầu: "Hai tiểu hiệp khách này là thân thích của ta đã tốt."
"Hiệp khách?" Diêm chưởng quỹ trong chớp mắt đã nhớ ra cái gì đó: "Ta… Trước đây mấy ngày nghe nói có mấy tiểu hài nhi giật bảng, chẳng lẽ chính là bọn họ?"
Vậy cũng không thể, trước kia nhiều người đến giật bảng, Huyện lão gia cũng không phải mỗi một người đều chiêu đãi.
Huyện lão gia quả nhiên xua tay nói: "Bọn họ hôm nay chở tới 50 một cỗ thi thể trở về, Hắc Tri Chu Hắc Cửu cũng ở trong đó, xem như vì dân trừ hại lập công lớn!"
“Ôi trời!" Diêm chưởng quỹ vẻ mặt kinh ngạc: "Đây thật sự là chuyện tốt hả hê lòng người."
"Còn không phải sao." Huyện thái gia vẻ mặt cao hứng: "Chờ ngày mai ta sẽ phát bố cáo toàn thành ăn mừng!"
“Được được được, vậy chuyện này lát nữa nhất định phải do ta làm chủ, ta mời khách."
Diêm chưởng quỹ không nói gì bảo tiểu nhị của quán lại đưa rượu lên, nhưng quay đầu nhìn lại, hai tiểu hiệp khách này đã mắt say lờ đờ mê ly kề vai sát cánh ngủ.
Nhìn thấy chuyện này, Diêm chưởng quỹ chỉ có thể nâng cốc đổi thành phòng nhỏ, để bọn họ đến sương phòng nghỉ ngơi một chút.
Lúc đó nhìn thấy tiểu nhị của quán và Diêm chưởng quỹ muốn dìu bọn họ, hai người đều có gương mặt cảnh giác.
"Muốn làm gì?"
"Tiểu hiệp khách giải sầu, các ngươi uống say rồi, chúng ta muốn đưa các ngươi đi nghỉ ngơi một lúc."
"Ta không say."
"Ta không say."
Cho dù hai người là lần đầu tiên uống rượu, nhưng vẫn vô sự tự thông (không ai dạy cũng biết rõ) nói một câu mà mỗi một con sâu rượu đều sẽ nói.
Diêm chưởng quỹ bất đắc dĩ nói theo ý bọn họ: "Đúng đúng đúng, các ngươi không say, chúng ta đổi chỗ khác tiếp tục uống."
Lời này cuối cùng có hiệu quả, hai người quả nhiên đứng dậy đi theo bà ta.
Huyện thái gia lo lắng cùng đi theo sau bọn họ lải nhải: "Tiểu hiệp khách thật xin lỗi, lần sau mình đổi một loại rượu không mạnh như vậy!"
Sớm biết vậy đã hai bình rượu gạo mà ông chủ bán gạo tặng rồi, ông ta cứ nhất định phải khoe khoang cái gì chứ.
Lần này thì hay rồi, tiểu hiệp khách uống say giữa ban ngày.
Khó xử rồi.
Lúc đó Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vừa đến phòng nhỏ, nhìn thấy giường tự giác ngả ra ngủ.
Diêm chưởng quỹ ở sau lưng lôi kéo bọn họ nói: "Tiểu công tử, bên kia còn có một gian khách phòng chuẩn bị cho ngài."
Bạch Quân Quân nghe nói hai người phải tách ra, theo bản năng nhíu mày.
Nàng và Lý Văn Li là đoàn đội tác chiến, đoàn đội lúc thi hành nhiệm vụ kiêng kỵ nhất là tách ra, dễ dàng khiến cho địch có cơ hội đánh tan từng người.
Nàng quả quyết lắc đầu: "Ta phải ở cùng với hồ ly."
"Đúng, chúng ta không xa rời nhau."
Lúc đó Lý Văn Li đã tự giác lăn đến xó giường, cho Bạch Quân Quân hơn phân nửa vị trí.
Bạch Quân Quân nhanh nhẹn quăng giày leo lên, hai người cũng không cần người khác hầu hạ, vừa kéo chăn qua đầu là ngủ.
Trước khi ngủ vẫn không quên dặn dò bọn họ ra ngoài đóng cửa, không nên tùy tiện tiến vào.
Mọi người thấy đầu óc bọn họ rõ ràng như thế cũng á khẩu không trả lời được.
"Vậy… Ta quay về tiếp tục ăn với ngài?" Diêm chưởng quỹ rất hiểu chuyện nhìn sang Huyện thái gia.
Huyện thái gia gật đầu, cho dù trong nha môn cũng tạm thời không có việc gì, chẳng bằng ông ta đến phòng chờ tiểu hiệp khách tỉnh rượu.
Hai người trở về lần nữa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm về tình hình gần đây ở ngoài thành.