Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 386 - Chương 386. Quấn Người

Chương 386. Quấn người Chương 386. Quấn người

Nói ra thì Diêm chưởng quỹ cũng là một người quan tâm đến thời sự, nhân cơ hội này, không nhịn được trò chuyện với Huyện thái gia về những sự thay đổi xung quanh, thậm chí ngay cả tình hình của tiểu hiệp khách cũng nghe ngóng một chút.

Đáng tiếc Huyện thái gia cũng không biết lai lịch của hai tiểu gia hỏa này, chỉ biết nhà bọn họ mở tiêu cục.

"Mở tiêu cục?" Diêm chưởng quỹ nhíu mày: "Theo ta được biết tứ đại tiêu cục của thiên hạ này có ba nhà đã giải tán tòng quân, còn một nhà chuyển lên trên núi làm hảo hán lục lâm (chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc chống quan lại), trái lại không biết trên đời này vẫn còn có tiêu cục đang áp tải đấy."

Suy cho cùng Diêm chưởng quỹ mở tiệm Đông Thăng, tin tức bà ta nhận được dĩ nhiên phải nhiều hơn so với người bình thường, bà ta hỏi ngược lại như thế cũng khiến Huyện thái gia sững sờ.

Mất một lúc lâu cũng không nói ra được hai tiểu hiệp khách này rốt cuộc thuộc tiêu cục nào, cuối cùng chỉ có thể nói: "Chắc là một tiêu cục nhỏ gì đó, dù sao thiên hạ này ngoại trừ tứ đại tiêu cục vẫn có không ít những tiêu cục nhỏ, nhưng mặc dù là tiêu cục nhỏ nhưng cũng chưa chắc người ta không có bản lĩnh."

"Cũng đúng, là ta hạn hẹp rồi." Diêm chưởng quỹ cười gật đầu.

Hai người không trò chuyện về đề tài này nữa, mà chuyển sang phương diện khác.

Chớp mắt, mặt trời đã lặn về phía Tây.

Lúc đó, Bạch Quân Quân ngủ đến tối mịt, bởi vì do rượu Thiêu Đao, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp phả ra, mầm gốc cây nhỏ trong cơ thể nàng kia cũng bởi vì rượu mà chóng mặt vẫn đang nhảy múa.

Một lúc lâu sau nàng mới tỉnh lại từ trong cảm giác cưỡi mây đạp gió này.

Mở mắt ra đã thấy có một gương mặt tinh xảo ở trước mắt, sóng mũi cao và đôi môi mỏng như một sợi dây, phác hoạ ra một khí chất anh tuấn.

Bạch Quân Quân sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được đây là hồ ly.

Lúc này hồ ly an tĩnh hai tay đặt trước ngực, ngủ giống như người chết khoan thai, mà tướng ngủ của nàng thì không hề nghiêm chỉnh đang gác lên con hồ ly này.

Nhìn thấy chính mình không rụt rè chút nào, Bạch Quân Quân kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Nàng cẩn thận từng li từng tí thu hồi chân, còn chưa kịp thu tay lại, hồ ly đột nhiên trở tay nắm lấy, chế trụ cổ tay nhỏ bé của nàng.

Sau đó hồ ly khẽ hé mắt ra, lại lười biếng ngáp một cái, mới hỏi Bạch Quân Quân vấn đề mà nàng cũng không nghĩ ra.

"Bản thể của dị năng hệ mộc là dây leo à?"

"?" Lúc này Bạch Quân Quân cũng không nhớ thu tay lại, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt không hiểu.

Lúc này hồ ly mới thản nhiên quay đầu lại, hai mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm đẹp đẽ: "Thật sự có thể quấn người."

"!" Bạch Quân Quân đỏ mặt, nhanh chóng rụt tay về.

Vừa định mắng hắn một câu kẻ xấu xa, bất lịch sự với ai chứ.

Lý Văn Li tiếp tục duỗi người rồi nói: "Nếu không phải mở mắt nhìn một chút, ta đã cho là ngươi dùng dây leo cuốn lấy ta rồi."

Từ lúc ngủ chưa được bao lâu, Lý Văn Li đã cảm giác tay chân mình bị trói buộc, thậm chí còn bị chẹn cổ họng.

Ban đầu còn tưởng rằng đại tiểu thư điên rồi nhân lúc hắn ngủ mà đòi mạng hắn.

Nhưng mở mắt ra đã thấy thứ quấn lấy cổ hắn không phải dây leo, mà chính là một chòm tóc, buộc tay chân hắn chính là tay chân của Bạch Quân Quân.

Lúc này Bạch Quân Quân giống như một bé heo yên lặng ngủ trong ngực hắn, ngoại trừ sức lực lớn đến kinh người trói hắn ở bên ngoài, miễn cưỡng thì cũng rất ngoan.

Lý Văn Li sợ kinh động đến nàng, chỉ có thể cố nén nỗ lực vượt qua sự khó chịu của thân thể, cứ như vậy hắn lại mơ hồ ngủ thiếp đi, sau đó Bạch Quân Quân tỉnh, còn đang chột dạ muốn lén rời đi.

Chẳng qua Lý Văn Li không để cho nàng đạt được ý đồ xấu, trực tiếp bắt tại trận.

Đối mặt với sự trêu chọc của Lý Văn Li, Bạch Quân Quân chỉ có thể giả vờ như không thấy nhìn không thấy, xuống giường đi giày một lần nữa buộc tóc đuôi ngựa.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ, Lý Văn Li nhịn không được sờ lên vùng ngực trống rỗng, có chút thất vọng mất mát.

Bình Luận (0)
Comment