Chào tạm biệt mọi người, bọn họ trực tiếp đưa xe ngựa về sân nhà trưởng thôn.
Lúc đó Bạch Táp Táp đang bận ở nhà bếp, mùi cơm chín bay ra từng chút xíu một, khiến cho viện tử quạnh quẽ nhiều thêm một tia tươi sống.
Dưới mái hiên đi ra từ nhà bếp, đặt từng chậu mứt dưa hấu.
Bạch Linh Vũ, Tiểu Sơn và Soả Tử đang ở nhà trong chờ đợi trưởng tỷ và Văn Li ca trở về.
Khi bọn họ nhìn thấy hai người điều khiển một chiếc xe ngựa to trở về thì đều trợn tròn mắt.
Đây là hoạt động gì vậy?
Bạch Quân Quân nhanh nhẹn nhảy từ trên xe xuống: "Hây."
"Wao wao wao" Soả Tử phản ứng đầu tiên, vui vẻ tiến đến trước mặt xe ngựa nhìn trái nhìn phải.
Một lúc lâu nói ra: "Quán rượu Đông Thăng."
"!!!"
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Soả Tử, sao hắn biết?
Lúc này Soả Tử chỉ vào tấm bảng đang rủ xuống ở cửa sổ xe, vô tội nói: "Chỗ này viết mà."
Gặp quỷ rồi, vậy mà Soả Tử lại biết chữ?
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cuối cùng phát hiện ra người này không giống kẻ ngốc.
Một người ngốc bình thường, không phải, một người bình thường cũng chưa chắc đã biết chữ, sao Soả Tử lại biết chữ?
Lúc ngốc nghếch cũng còn biết chữ vậy lúc hắn không ngốc thì sao?
"?" Vẻ mặt Soả Tử mờ mịt nhìn sang bọn họ: "Sao vậy?"
"Soả Tử, ngươi còn biết cái gì?" Nét mặt Bạch Quân Quân nghiêm nghị.
"Cái gì ta cũng biết." Soả Tử cười híp mắt giơ tay lên đếm từng cái: "Ta biết ăn cơm, biết tắm rửa, biết cắt dưa, biết nhóm lửa, biết đọc sách, biết viết chữ..."
"..." Bạch Quân Quân.
Lý Văn Li bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vỗ vai Soả Tử: "Rất tốt, rất tuyệt."
Lúc đó Bạch Táp Táp đang nấu cơm, nhìn thấy trưởng tỷ và Văn Li ca đã biến mất cả ngày trở về, không khỏi cao hứng cười với bọn họ: "Trưởng tỷ hôm nay có bán được mứt dưa hấu không?"
Lực chú ý của Bạch Quân Quân dời khỏi người Soả Tử, ậm ờ giơ túi vải trên người lên, tiền bên trong kêu sột soạt.
Bạch Táp Táp mở to hai mắt nhìn: "Thật sự bán đi rồi ạ?"
"Ừ hứ." Bạch Quân Quân giao túi cho Bạch Táp Táp.
Bạch Táp Táp vui vẻ cầm túi tiền ra một chỗ đếm, ngược lại là không chú ý tới Lý Văn Li và Bạch Quân Quân lặng lẽ móc một miếng thịt bò lớn từ trong không gian ra.
Lý Văn Li trở về là nắm giữ nhà bếp, Bạch Táp Táp cũng yên tâm thoải mái đếm tiền.
Lý Văn Li cắt thịt bò thành hạt lựu, sau đó dùng rượu gạo ông chủ bán gạo tặng và muối, xì dầu, hạt tiêu, hoa tiêu, các loại lá thơm để ướp gia vị.
Chờ làm xong tất cả, mới thong thả tìm ra tương đậu nành trong đám chai lọ.
Hôm nay hắn muốn làm thịt bò hầm tương.
Lúc đó Bạch Quân Quân trông mong nhìn sang Lý Văn Li, nếu như ánh mắt có thể thêm lửa, vậy thì hiện tại nàng đã thêm dầu cho hắn đến cực đại.
May mà hôm qua đã tìm được không ít dầu, tương dấm và hương liệu.
Mặc dù thổ phỉ ở Triệu gia trang nửa tháng, đồ ăn cũng ăn không ít, nhưng bọn họ đã quen thô lỗ làm gì có thời gian dùng lửa để nấu chín thức ăn từ từ?
Cho nên những hương liệu phiền phức tinh tế này thật ra rất phiền phức nên tất cả đều gác vào xó, lúc này mới hời cho hai người bọn họ. Nếu như thổ phỉ là người hiểu về đồ ăn, chỉ sợ đã sớm không còn rồi.
Lúc này Lý Văn Li rót dầu vào nồi toé lên, sau đó bỏ dầu ớt vào chiên.
Đây chính là điểm mấu chốt khi làm thịt bò nấu tương.
Trong chốc lát quả ớt đỏ tươi đã biến sắc, Lý Văn Li vét chúng nó ra để dùng sau, lại lần nữa rót dầu vào xào hành, sau đó lại đổ thịt bò vào xào chung, toàn bộ nhà bếp bắt đầu toả ra mùi thơm.
Loại mùi thơm này bay ra đủ để khiến cho mấy con sâu tham ăn chui ra bên ngoài, Bạch Quân Quân thấy Lý Văn Li thành thạo điêu luyện bên trong khói dầu càng nhìn càng thấy thuận mắt.