Trong chuồng ngựa quả thật có ba chiếc xe ngựa, Diêm chưởng quỹ trực tiếp đưa một cỗ xa hoa nhất cho bọn họ: "Xe ngựa này có ký hiệu của quá rượu Đông Thăng chúng ta, bất kể là đến chi nhánh nào, đều có thể nhận được đãi ngộ của thượng khách."
Bạch Quân Quân sợ nhất là nợ nhân tình, Diêm chưởng quỹ khách khí như thế, nàng cũng hứa hẹn lần sau sẽ mang theo đồ tốt tới cho Diêm chưởng quỹ.
Bạch Quân Quân muốn tặng dĩ nhiên là mứt dưa hấu rồi, nhưng mứt dưa hấu đang ở trong không gian, không tiện lấy ra tuỳ tiện, chỉ có thể hẹn lần sau tặng.
Diêm chưởng quỹ nghe nói có quà cảm ơn vừa vui vẻ vừa kích động: "Vậy ta chờ đợi."
Cứ như vậy, bất ngờ thu hoạch được xe ngựa hai người cầm theo xe ngựa vui sướng ra khỏi thành.
Trước khi đi, Huyện thái gia vẫn không quên đưa cho bọn họ hai bình rượu gạo mà ông chủ bán gạo tặng.
Nhìn thấy xe ngựa biến mất ở cửa thành của huyện Đại, lúc này Huyện thái gia mới lưu luyến không rời trở về, vừa đi vừa lầm bầm: "Nếu như hai vị hiệp khách ở huyện ta thì tốt."
Diêm chưởng quỹ cười khúc khích: "Ngài mời bọn họ không được sao? Kiếm việc tặng quà để đối đãi, đồng ruộng phì nhiêu chỗ ở đẹp để tặng."
"Tốt thì tốt, nhưng từ trước đến nay hiệp khách đều coi tiền tài như cặn bã, ta làm như vậy chẳng phải là mạo phạm à, vẫn là suy nghĩ lại một chút đi."
Hai người lải nhải rồi ai về nhà nấy.
Mà bên ngoài, sau khi có ngựa quả nhiên khác nhau, hai người không cần dùng dị năng, chỉ cần vung chiếc roi da nhỏ, chỉ huy con ngựa chạy về phía trước là được.
Cỗ xe ngựa mà Diêm chưởng quỹ tặng mặc dù không bằng cỗ xe trước đó của Lý Văn Li, nhưng đối với dân chúng mà nói, đã là sự bố trí rất tốt.
Rất nhanh hai người đã trở lại thôn Tân Định.
Lúc đó, vừa vặn bắt kịp các thúc bá đại di trong thôn kết thúc công việc về nhà, một đám lão đầu tử lão thái thái nhìn thấy một cỗ xe ngựa to xa hoa xông tới trước mặt, tất cả đều nhìn ngây người.
Trời ạ, hai ngày này trong thôn làm sao vậy, làm sao ngày nào cũng có quý nhân đến vậy?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng khi bọn họ híp mắt cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện bên trên xe ngựa kia không phải là người xa lạ, mà chính là hồ ly tiểu tử và Gấu Nhỏ cô nương!
Lúc này Gấu Nhỏ cô nương đang nhiệt tình vẫy tay với bọn họ.
Mọi người bởi vì cỗ xe ngựa to này mà im lặng rất lâu, một lúc lâu sau mới nói: "Các ngươi... Các ngươi gặp được người nhà à?"
"Không phải, hôm nay đến huyện thành đi một vòng, bà chủ của quán rượu Đông Thăng cho chúng ta mượn một chiếc xe ngựa, các vị lên xe đi ta chở mọi người một đoạn."
Bạch Quân Quân nói xong nhanh nhẹn nhảy xuống, đỡ mấy người già cả lên xe.
Mấy lão đầu lão thái thái này đã từng ngồi xe bò, xe lừa, xe đẩy to, duy chỉ có xe ngựa là chưa từng được ngồi bao giờ, hơn nữa còn là loại xe ngựa to xa hoa có cửa sổ bên trong có màn che kết hợp với bàn trà nhỏ.
Tất cả mọi người nhìn như vật lạ, một hai người vô cùng tò mò.
"Ai da, đây là được hưởng thụ nhà giàu sang gì đó à?"
"Thì ra trong xe ngựa dài như thế này à, ai dô, đôi giày bùn đất này của ta làm bẩn mất."
Một lão đầu tử phát hiện bên trong xe ngựa này còn phủ lên tấm thảm, giật mình một cái giơ chân lên.
Những người khác nhìn thấy cũng giơ chân lên, nhưng như này thực sự quá mệt mỏi, có người dứt khoát cởi giày ra.
Nhưng bàn chân của mình cũng rất đen như cũ, chưa chắc đã tốt hơn so với đi giày.
Mọi người đứng cũng không được ngồi cũng không xong cực kỳ khó chịu.
Cũng may chỉ còn vài trăm thước nữa là về đến thôn làng, đến cửa thôn, mọi người như được đại xá nhanh chóng xuống xe.
Thứ đồ phú quý này của người ta lần sau vẫn là không nên trải nghiệm.
Lúc mới ngồi lên quả thực sự tò mò và lòng hư vinh đều được thoả mãn, nhưng sau đó trong lòng phải nói là không thực tế, sợ làm bẩn làm hỏng phải bồi thường.
Nhìn thấy các lão thái thái lão gia tử sống sót qua tai nạn, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không nhịn được cười.