Lúc này mới chỉ sáu giờ sáng, cũng làm phiền Huyện thái gia sáng sớm đã bận trước bận sau ở đây.
Chờ trời sáng hơn một chút, ngõ nhỏ bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng gào to của nhóm người bán hàng rong, bấy giờ Huyện thái gia mới từ chỗ bọn họ chuẩn bị trở về nha môn.
Trước khi đi, Lý Văn Li còn tặng cho ông ta một bình thịt bò hầm tương coi như tạ lễ.
Huyện thái gia nhận bình thịt này vốn dĩ không để ý, nhưng vừa đưa lên mũi ngửi, lập tức mất hồn rồi!
Quá thơm a! ! !
Ông ta vui vẻ cầm bình thịt bò hầm tương về nha môn ăn mì. Về sau cái bình thịt bò hầm tương này còn bị đám chủ bộ huyện thừa liều mạng tranh đoạt, đây là chuyện nói sau.
Tiễn biệt huyện lệnh, mọi người cũng thuận tiện đến chợ tản bộ.
Nhìn thấy quán nhỏ rực rỡ muôn màu buôn bán có bóng dáng của bánh màn thầu, Bạch Quân Quân đã từng nghe đến danh tiếng của bánh bao bánh màn thầu, căn cứ vào tiêu chuẩn mỗi người 3 cái, ăn một mạch 18 cái.
Đầu năm nay lương thực đắt, một cái bánh bao mười văn, 18 cái chính là 180 văn.
Người bán hàng rong sáng sớm đã làm một đơn hàng lớn, vui vẻ cho thêm một cái.
Mọi người thỏa mãn mang theo những chiếc bánh màn thầu này về nhà.
Bánh màn thầu thơm nức kẹp với thịt bò hầm tương có vị cay, đơn giản chính là hưởng thụ m vị ngon nhất thế gian.
Ăn quá ngon hậu quả chính là mới sáng sớm ngày đầu tiên đã ngừng lại, mọi người ăn quá no.
Lúc này tất cả đều ở phòng khách ngồi liệt ở đó, tiêu hóa rất lâu mới có thể làm việc.
Bạch Táp Táp làm tiểu quản gia nên sau khi có thể nhúc nhích dĩ nhiên muốn đến quan sát nhà bếp trọng địa.
Bạch Quân Quân đã tới trước nàng một bước rót đầy đám chai lọ bình mì gạo lương thực, thậm gà ngan vịt trong không gian cũng ném ra ngoài.
Thế là Bạch Táp Táp nhìn thấy nhà bếp chính là gà vịt ngan thành đàn, nồi bát muôi chậu ngũ cốc bội thu.
Nàng kinh ngạc che miệng, không nghĩ tới huyện lệnh đại thúc mập mạp lại xa hoa như vậy.
"Vì sao ông ta đối với chúng ta tốt như vậy?" Bạch Táp Táp cau mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ, ông ta biết thân phận của chúng ta?"
"Chúng ta có thân phận gì đáng giá để cho người ta đối tốt với chúng ta?" Bạch Quân Quân xoa đầu nàng cười hỏi.
"Nhớ kỹ câu nói kia của trưởng tỷ, không có ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi, trừ phi ngươi có giá trị lợi dụng."
"Chúng ta có cái gì đáng giá cho bọn họ lợi dụng sao?" Bạch Táp Táp mờ mịt.
"Ừm... Hôm qua vào thành ta và hồ ly giúp ông ta bắt được mấy tên tiểu tặc." Bạch Quân Quân nói qua loa.
Nàng khiến cho Bạch Táp Táp lại thốt lên một trận, thảo nào hôm qua có xe ngựa to, Huyện thái gia còn khách khí như thế!
"Cho nên nói, chỉ có bản thân mạnh mẽ mới có thể nhận được sự tôn trọng xứng đáng, mặc kệ nam hay nữ đều phải dựa vào chính mình chứ không phải ỷ lại vào người khác, hiểu chưa?"
Lúc đó Bạch Quân Quân lại bắt đầu tiến hành một vòng giáo dục tư tưởng mới với đám nhỏ.
Lý Văn Li thì chậm rãi ở phía sau nhà bếp đi dạo.
Phát hiện nơi này có một cái ao nhỏ, bên cạnh cái ao còn có mấy bụi chuối lớn, hắn bèn giúp Bạch Quân Quân thả tiểu thự sam và cây bắt muỗi ra.
Lúc đó hai đứa này đã bị nhốt ở trong không gian rất lâu cuối cùng đã được nhìn thấy thái dương, vui vẻ tất cả lá cây đều đang khiêu vũ.
Thậm chí cây bắt muỗi còn nhảy ra khỏi cái sọt của tiểu thự sam, vung những nhánh rễ ra chạy đến bên cạnh ao ngâm chân uống nước.
Đã lâu không gặp bọn chúng tất cả mọi người đều sững sờ.
Tiểu Sơn và Tiểu Vũ vui vẻ đi chào hỏi với cây bắt muỗi, nhưng cây bắt muỗi đang đắm chìm ở trong thế giới của mình, chỉ lắc lắc đài hoa cho có lệ một chút rồi không để ý đến bọn họ nữa.
Cho đến khi Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ không biết từ nơi nào bắt được một con côn trùng, lúc này cây bắt muỗi mới sửa lại thái độ.
Cây bắt muỗi đã ăn chay lâu ngày cuối cùng đã được khai trai, cũng không để ý đây là muỗi hay là côn trùng.
Nhìn thấy thói quen ăn uống của cây bắt muỗi bị thay đổi lớn, Lý Văn Li nghẹn họng nhìn trân trối.
"Tên này... Sẽ không biến dị chứ."
Ngược lại Bạch Quân Quân rất bình tĩnh.