"Cái này có mà ngạc nhiên, năm đó cây bắt muỗi chỉ ăn muỗi, thì sẽ không lớn đến từng này rồi."
Trong số mọi người chỉ có Soả Tử chưa từng thấy cây bắt muỗi, lúc này nhìn thấy cây bắt muỗi biết cử động đơn giản là mở ra một thế giới mới.
Nhưng những người khác nhìn thấy cái cây biết cử động này đều có vẻ mặt bình thường, rất nhanh hắn cũng tiếp nhận hiện thực này.
Cứ như vậy, mọi người chính thức đặt chân vào trong thành.
Nhiệm vụ hàng ngày của Bạch Táp Táp chính là nuôi gà cho vịt ăn, một đám nam hài thì phụ trách cho cây bắt muỗi ăn.
Về phần thự sam, nếu không phải Bạch Táp Táp thỉnh thoảng tưới nước, thì lưu lạc tới tình trạng không có ai đến hỏi thăm.
À, không, cũng không phải không có ai hỏi thăm, chí ít nữ nhân đáng sợ này mỗi ngày vẫn sẽ đúng giờ tới rút năng lượng của nó ra.
Hiện tại nó cũng đã thích ứng rồi, thậm chí đã nhanh chóng luyện thành bản lĩnh dùng nước cỏ cây để bổ sung trở lại, ngay cả thự sam trưởng thành cũng không lợi hại bằng nó.
Mà Lý Văn Li lúc rảnh cũng tiếp tục dạy cho Bạch Linh Vũ, bảo hắn dùng đầm nước này luyện tập, loại bỏ những tạp chất trong nước đi chỉ giữ lại năng lượng nước tinh khiết.
Bạch Linh Vũ nghiêm túc tuân theo sự chỉ dạy của Lý Văn Li, lúc không có chuyện gì làm thì lén luyện tập dị năng.
Buổi trưa, Diêm chưởng quỹ không biết từ nơi nào nhận được tin tức bọn họ chuyển tới đây nên đã xách rượu thịt đến.
Người ta đến tặng đồ ăn, chẳng lẽ lại có lý do từ chối?
Bạch Quân Quân lập tức đón bà ta vào cửa.
Diêm chưởng quỹ cười nói: "Huyện thái gia đối với các ngươi thật tốt, căn viện tử này nghe nói là một trong hai căn do phu nhân đã qua đời của ông ta để lại, lúc trước ta muốn mua lại nó, đáng tiếc Huyện thái gia cứ không đồng ý.
Bây giờ mượn hào quang của các ngươi đi vào nhìn xem cũng coi như thỏa mãn."
Bạch Quân Quân không nghĩ tới Diêm chưởng quỹ cũng thích căn viện tử này.
Lúc đó Bạch Táp Táp đang ở trong sân nghiêm túc quét rác, đối với đứa nhỏ thêm ra ở trong sân Diêm chưởng quỹ không khỏi nhướng mày: "Đây là…"
"Muội muội ta." Bạch Quân Quân trả lời tự nhiên.
Bạch Táp Táp lễ phép thi lễ với Diêm chưởng quỹ, Diêm chưởng quỹ nhìn thấy Bạch Táp Táp hành lễ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, chờ Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ cũng vung vẩy chạy vào cuối cùng bà ta cũng đã biết kỳ lạ chỗ nào.
Quần áo bọn họ mặc giống như mấy đứa trẻ ăn mày không có một tấc vải tốt.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, Diêm chưởng quỹ cũng cho là bọn họ không thiếu đồ dùng đồ mặc.
Bây giờ nhìn lại, hình như không phải là như thế.
Trong bụng bà ta như có gương sáng chỉ ngồi trong chốc lát là đi.
Không bao lâu có người may vá đến cửa, nói là nhận sự uỷ thác của Diêm chưởng quỹ tới nơi này may y phục cho quý nhân.
Bạch Quân Quân không nghĩ tới Diêm chưởng quỹ vậy mà cẩn thận như thế, không khỏi cảm khái lễ tiết giáo dưỡng của người xưa.
Mọi người ăn cơm trưa chính là đồ ăn mà Diêm chưởng quỹ mang tới từ trong tiệm, hương vị đồ ăn ở quán rượu tất nhiên là rất tốt, nhưng so với tay nghề của Lý Văn Li thì luôn cảm thấy thiếu sót linh hồn.
Ăn cơm trưa xong, Lý Văn Li xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.
Lần này, hắn muốn tiếp tục làm nốt nửa khối thịt bò ở trong không gian.
Hắn muốn làm thịt bò kho Xuyên Hương.
Cách làm cũng rất đơn giản, trước tiên bỏ ớt, hoa tiêu, các loại nguyên liệu lá thơm vào trong túi vải buộc chắc lại, sau đó bỏ thịt bò đã trần nước vào nồi, bỏ số lượng vừa phải dầu, nước tương, muối ăn và túi hương liệu này, cho thêm nước hầm từ từ, mãi cho đến khi nước hầm cạn lại thêm nước, lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại, cho đến buổi tối là có thể thành.
Lý Văn Li chỉ làm giai đoạn đầu, về sau xem lửa đợi và đổ nước căn bản là Bạch Táp Táp làm thay.
Bọn họ ở đây chăm chú sáng tạo mỹ thực, nhưng lại khổ cho quán rượu Đông Thăng ở đằng trước.
Bắt đầu từ buổi chiều, khách nhân không ngừng ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, mùi thơm này cào cấu khiến lòng người ngứa ngáy, con giun trong bụng cũng đang liều mạng kêu gào.
Mọi người cho là Diêm chưởng quỹ làm món ăn gì mới, ồn ào tiến lên hỏi thăm.