Sau khi đi ra, Bạch Táp Táp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật ra đừng nói Tiểu Vũ, ngay cả nàng cũng hơi không quen với việc tách ra với trưởng tỷ.
Dù sao mấy ngày nay nàng đều ngủ cùng giường với trưởng tỷ, bây giờ nói tách ra là tách ra ngay, thật sự quá đột ngột.
Tầng hai có tổng cộng năm phòng, trong đó Lý Văn Li ở phòng trong cùng, rồi sau đó là mấy người Tiểu Sơn, tiếp theo là Bạch Táp Táp, Bạch Quân Quân lựa chọn ở phòng ngoài cùng.
Rõ ràng Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cố ý để mấy đứa nhỏ chen vào giữa để bảo vệ.
Đương nhiên Bạch Táp Táp biết hai người đã phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại chuyện này.
Nàng yên lặng đi vào phòng của mình, nhìn thấy cách trang trí này thì lại không thích chút nào cả.
Tuy rằng nơi này cần gì cũng có nhưng trong vô thức dường như nàng lại nhớ tới đại trạch được canh gác nghiêm ngặt của Bạch gia.
Nàng vẫn là thứ nữ thập nhất sống nhờ sống gửi như cũ, chỉ có thể trốn ở góc phòng nhìn trộm trưởng tỷ xinh đẹp vô ngần.
Bạch Táp Táp tình nguyện ở trong căn phòng rách nát như cũ, tuy rằng có hơi khổ nhưng trái tim của nàng và trưởng tỷ lại hướng về một chỗ.
Mà bây giờ căn phòng xa hoa này dường như lại ngăn cách trái tim của bọn họ.
Bạch Táp Táp không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, cuối cùng nàng kiên quyết thổi tắt ngọn nến rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc đó Bạch Quân Quân đang chuẩn bị ngủ thì cửa phòng lại bị gõ vang.
Nàng mở cửa nhìn thử, thấy là Bạch Táp Táp ôm gối đến đây.
Nhìn thấy tư thế này của đứa trẻ, Bạch Quân Quân bất đắc dĩ lùi lại phía sau một bước: “Vào đi.”
“Cảm ơn trưởng tỷ.” Cuối cùng Bạch Táp Táp cũng cong môi nở nụ cười.
Bạch Táp Táp quen đường quen lối leo vào bên hông giường, bọc chăn chuẩn bị ngủ.
Thời tiết oi bức, còn lâu mới bằng được sự mát mẻ ở nông thôn.
Nhưng hơn ở chỗ trong phòng có chăn tơ lụa mềm mại, chỗ mà da thịt tiếp xúc được rất mát mẻ, thật sự thoải mái.
Ngửi mùi hương cỏ cây dễ chịu trên người trưởng tỷ, Bạch Táp Táp nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Nàng đã nghĩ kỹ lắm rồi, đời này phải luôn đi theo trưởng tỷ, trưởng tỷ không chủ động thì nàng sẽ chủ động một chút vậy.
Giờ tý, người gõ mõ cầm canh đi ngang qua, Bạch Quân Quân lập tức tỉnh lại.
Nàng nhẹ nhàng rời giường, nhìn thoáng qua Bạch Táp Táp lúc này vẫn đang ngủ say rồi mới đi ra ngoài.
Lý Văn Li đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Hai người ăn ý nhìn nhau một cái, im hơi lặng tiếng ra khỏi nhà.
Thời điểm này cửa thành đã đóng từ lâu nhưng mà tường thành không thể làm khó được hai người bọn họ.
Bạch Quân Quân ném dây ra, Lý Văn Li lại dùng dị năng hệ Phong, hai người dễ dàng bay qua tường thành rồi biến mất trong hoàng hôn mờ mịt.
Nơi bọn họ đến đương nhiên là... Triệu gia trang.
Hắc Cửu biến mất hai ngày hai đêm, Hắc Tri Chu cũng nên phái người đến xem tình hình rồi đúng không?
Bọn họ đến với mục đích ôm cây đợi thỏ.
Lúc hai người đi vào Triệu gia trang, nơi này vẫn tối đen như cũ, ánh trăng non chiếu lên mái ngói xanh của những tòa nhà ở nơi đây, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy hơi hoảng sợ.
Nhưng mà hai người đều theo thuyết vô thần, dù sao cũng đã đánh giết zombie đến mức tê dại rồi, những căn phòng trống này chẳng đáng vào đâu cả.
Bọn họ cũng không hề xâm nhập vào bên trong mà ngồi xếp bằng ở trên tường thành, lại không hẹn mà cùng lấy ra một bình nước quý từ trong không gian, sau khi uống xong thì lại nhắm mắt luyện công.
Ánh trăng như nước, nhẹ nhàng bao phủ lên thân thể hai người trẻ tuổi một tấm lưới màu bạc, bọn họ không hề nhúc nhích, tựa như hai pho tượng, ước chừng đến nửa đêm về sáng, những tiếng ồn ào nhỏ vụn đột nhiên vang lên ở dưới tường thành.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không hẹn mà cùng mở mắt ra.
Dưới tường thành, hai bóng dáng màu đen đang im hơi lặng tiếng tới gần, gần như không thể nhìn thấy được y phục của bọn họ trong ban đêm tối tăm, nếu không phải trên tay bọn họ cầm kiếm mà thanh kiếm đó thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sáng lạnh lẽo thì chỉ sợ là không thể nhìn ra được.
Bọn họ yên lặng đi đến dưới tường thành, nhìn thấy cửa thành mở rộng mà bên trong lại tối đen, trong thoáng chốc không biết nên tiến hay nên lui.