Mà Thố Tử đột nhiên nhớ ra, lúc trước hắn cũng đổi loại nước này với Bạch Quân Quân, lúc trước lão đại cũng uống thứ nước này nên mới dần dần trở nên khoẻ hơn.
Không nghĩ tới bây giờ Bạch Quân Quân vậy mà sẵn lòng cho bọn họ.
Nhưng... hắn không có trứng chim, làm sao bây giờ.
Dường như biết suy nghĩ của Thố Tử, Bạch Quân Quân vén tay áo lên nói: "Ai còn để ý trứng chim của ngươi chứ."
Hiện tại nàng là người có trứng chim đại bàng rồi đó, kích thước của trứng chim đại bàng gấp trăm ngàn lần so với trứng chim, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
"..." Thố Tử.
"Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi chúng ta đi dọn dẹp chiến trường đi." Lý Văn Li cũng biết lúc này không nên lãng phí thời gian, dù sao cũng có rất nhiều thổ phỉ nhân lúc rối loạn mà chạy trốn, những người này nếu không thừa dịp hiện tại thanh trừ, chỉ sợ chờ bọn họ ẩn nấp vào trong rừng sâu núi thẳm thì khó tìm được.
Nhưng, quả nhiên giống như những gì Lý Văn Li dự liệu.
Hắc Tri Chu có hơn ba ngàn người, cuối cùng chỉ có hơn một ngàn phải đền tội, còn một nửa đã nhân lúc lộn xộn chạy trốn.
Hắn không nhịn được thở dài một hơi, xem ra cần phải ở lại huyện Đại này một thời gian mới có thể dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ đám thổ phỉ này.
Hai người không cần lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu tính toán của đối phương.
Lúc này, sào huyệt của Hắc Tri Chu thuộc về bọn họ rồi, hai người tự giác đến nhà bếp của Hắc Tri Chu tìm kiếm.
Nhìn thấy hình ảnh Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ăn ý đi tìm kiếm đồ ăn hương liệu, thịt rau, đội bảy người cũng sợ ngây người, chuyện này... Loại động tác rất quen thuộc như thế này thì cần phải làm bao nhiêu lần mới có sự ăn ý chứ.
Đột nhiên, nhớ tới dáng vẻ Triệu gia trang nhẵn bóng giống như thành trống, A Đao như quỷ thần xui khiến hỏi một câu: "Chẳng lẽ... thổ phỉ ở Triệu gia trang là hai người..."
"A, thì ra các ngươi cũng vừa ý Triệu gia trang à?" Lý Văn Li cười nói: "Quả nhiên không phải người một nhà thì không đi vào cùng cửa, đánh thổ phỉ cũng đánh cùng một chỗ."
Hiển nhiên, Lý Văn Li tương phùng với tiểu đồng bọn của mình mặc dù hắn không nói nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Nhưng để cho tiện làm việc, Lý Văn Li bảo bọn họ đừng đứng chết giẫm ở đây nữa, nhanh đi tìm xem có bảo bối gì khác không.
Mấy người theo lời đi làm, chỉ có A Đao ở cửa phòng bếp không nhúc nhích.
Ánh mắt của hắn có chút kỳ dị, nhất là nhìn thấy Bạch Quân Quân và công tử nhà mình phối hợp khăng khít thì càng thấy phức tạp không nói ra được.
Nghĩ đến trong biển người mênh mông bọn họ còn có thể gặp nhau ở trong cùng một đội ngũ đã đủ phiền muộn rồi, không nghĩ tới ấy vậy mà ông trời còn quá tuyệt tình, cả một con sông lớn như vậy, nhiều người rơi xuống như vậy, bọn họ lại còn có thể gặp được nhau.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ, chắc là hai người đã hợp tác một đoạn thời gian rồi.
Đại tiểu thư đã làm nhiều việc ác này, há lại yên ổn thành thật?
Nói không chừng lại muốn ỷ lại công tử, lợi dụng công tử làm chuyện gì cho nàng đây.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của A Đao càng thể hiện ra sự không tốt.
Lý Văn Li nhìn thấy A Đao đứng ở cửa ra vào như môn thần không khỏi đen mặt: "A Đao à, sao ngươi còn không đi, nhanh đi kiếm chút gì đó đáng tiền về cho công tử nhà ngươi đi."
"Ta là tử sĩ của công tử, ta chỉ đi theo bên cạnh bảo vệ công tử." A Đao cố chấp trả lời.
Đối với A Đao bảo vệ Lý Văn Li là chấp niệm, Lý Văn Li cũng rất đau đầu.
Nói ra thì Tiểu Thiền và Thố Tử đều là Lý Văn Li nhặt được sau này, cho nên bọn họ đối với lời nói của bản thân hồ ly thì vô cùng nghe theo, nhưng A Đao thì không giống như vậy.
Từ nhỏ A Đao đã được bồi dưỡng để làm tử sĩ của nguyên chủ, hắn tiếp nhận tất cả những huấn luyện đều là có quy tắc, nói A Đao trung thành với Lý Văn Li thì thà rằng nói hắn trung thành với quy tắc của tử sĩ còn hơn.
Nếu như đối phương là Bạch Quân Quân hoặc là những người khác, hắn cũng sẽ cống hiến hết sức lực như vậy.