Cũng chính bởi vì như vậy, mỗi lần Lý Văn Li đấu trí đấu dũng với A Đao cũng phải hao tổn tinh thần.
Hắn không hy vọng A Đao sống vì hắn, A Đao nên sống vì chính bản thân mình.
Dù sao thế giới này cũng công bằng, mỗi người đều chỉ có một cái mạng.
Nhưng muốn thay đổi tư tưởng ngay thực thâm căn cố đế này của người xưa thì cần thời gian rất dài.
Lý Văn Li cũng chỉ có thể chỉ dẫn từ từ.
Ví dụ như hiện tại Lý Văn Li lại một lần nữa tiến đến trước mặt A Đao nhỏ giọng thầm thì: "Chờ lát nữa đám Tiểu Thiền tìm được nhiều bảo bối, ngươi sẽ lại bị bọn họ cười nhạo, làm người hướng dẫn võ thuật của đội bảy người, chuyện này sao có thể chứ."
"..." A Đao.
"Không phải ngươi muốn chấn hưng lại tộc tử sĩ hay sao? Ngươi cũng không có cách nào lập uy trước mặt bọn họ, bọn họ sao lại phục ngươi chứ, vậy tộc tử sĩ của ngươi lúc nào mới có thể được chấn chỉnh lại?"
"..." A Đao.
"Nhanh lên, xuất phát." Lý Văn Li giơ tay gõ một cái lên ngực hắn.
Lúc này A Đao mới không cam lòng rời đi.
Bạch Quân Quân ở trong nhà bếp thấy vậy không khỏi buồn cười: "A Đao thích ngươi nhỉ."
"..." Lý Văn Li không nói gì liếc nhìn nàng một cái: "Không buồn cười chút nào cả."
Bạch Quân Quân cong môi, nhân lúc bốn bề vắng lặng chỉ nhặt những hương liệu quý giá rồi ném vào trong không gian, dù sao không gian hữu hạn nàng cũng rất bất đắc dĩ.
Đám Tiểu Thiền xới tung cả ổ thổ phỉ lên, không nghĩ tới sào huyệt Hắc Tri Chu lớn như vậy lại không có vàng bạc châu báu gì, nghèo hơn cả dân chúng.
Tốt xấu gì dưới gầm giường của dân chúng còn có thể lục được mấy hũ tiền, nhưng hang động của Hắc Tri Chu này ngay cả hũ bạc cũng không có.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể đưa mắt lên thi thể.
Vừa rồi một mình A Đao đã xử lý Hắc Thất và Hắc Ngũ rồi.
Lý Văn Li lại làm thịt Hắc Tứ, Hắc Tam.
Mà vừa rồi Bạch Quân Quân giúp Tiểu Thiền giết Hắc Nhị.
Tổng cộng năm tên đứng đầu, ngoại trừ Hắc Đại trị giá một trăm vàng, năm vị trí đầu đều có giá trị 50 vàng, sáu đến chín là 30 vàng.
Nói cách khác bọn họ bận rộn một đêm lấy được 230 vàng, lại thêm hơn một ngàn tiểu lâu la, tính là mười lạng bạc một người, vậy cũng có hơn một ngàn lượng bạc.
Đêm nay cũng coi như là thu hoạch được tương đối khá.
Nhưng để bọn họ đưa một ngàn thi thể này về cũng không thực tế.
Cuối cùng Lý Văn Li và Bạch Quân Quân chỉ cắt đầu của năm tên quan trọng quay về lĩnh thưởng, còn lại thì để Huyện thái gia tự mình dẫn binh lính đến kiểm người.
Cứ như vậy một đêm xôn xao sắp kết thúc, mọi người chạy về huyện Đại trước lúc mặt trời mọc.
Lúc đó, binh lính thủ thành vừa định mở cửa thành, thì thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mang người trở về.
Đối với Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, đại ca giữ cửa cũng sắp thấy quen mắt với bọn họ nên không khỏi nghi ngờ.
"Hồ ly huynh đệ, hôm qua các ngươi ra khỏi thành hả?"
Hôm qua hắn vẫn luôn canh giữ ở cổng thành, hình như không thấy hai người hồ ly ra ngoài.
Lý Văn Li cười gật đầu: "Lúc các ngươi ăn cơm đã đi ra ngoài, bây giờ giúp chúng ta tìm Huyện thái gia đi, chúng ta muốn lĩnh thưởng."
"Lĩnh thưởng?" Vị đại ca này lặp lại một lần vì chưa nghĩ ra.
Cho đến khi năm người sau lưng Lý Văn Li nhấc chiếc bao tải tròn vo trên tay lên, bao tải còn đang thấm máu.
Lúc này, đại ca thủ thành đang buồn ngủ cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Chẳng... Chẳng lẽ?"
"Mấy tên đầu sỏ của Hắc Tri Chu."
"Ôi.... Chao ôi..."
Binh sĩ kia bị doạ sợ giật nảy mình lập tức cho bọn họ đi qua: "Bây giờ ta đi bẩm báo với Huyện thái gia."
Vốn dĩ Huyện thái gia đang trong mộng đẹp, sau khi lại một lần nữa bị quản gia đánh thức, cuối cùng lộ ra một chút bực mình.
"Lại có chuyện gì vậy." Huyện thái gia mất kiên nhẫn xoay người: "Ngoại trừ bắt được thổ phỉ, những chuyện khác đừng làm phiền ta sớm như vậy."