Bạch Quân Quân và Lý Văn Li để đầu người lại, nói địa chỉ với Huyện thái gia, cũng bảo Tiểu Thiền phụ trách dẫn binh lính đến kiểm kê số lượng còn lại.
Chờ sắp xếp xong xuôi mọi việc, lúc này mới dẫn theo những người khác về tiểu viện nhà mình.
Bây giờ đã là hơn bảy giờ sáng, đám Bạch Táp ngủ say một đêm đã thức dậy.
Mấy người tỉnh dậy không thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, hoảng hốt lo sợ đang định ra ngoài đi tìm người.
Kết quả mấy người Bạch Quân Quân đã về rồi.
Càng khiến mọi người bất ngờ chính là sau lưng Bạch Quân Quân và Lý Văn Li còn có mấy người nữa, những người này bọn họ đều không xa lạ gì, là đội bảy người.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của đội bảy người, Bạch Táp Táp và Tiểu Vũ cũng sợ ngây người.
"Ngươi... Các ngươi..."
"A, chính thức giới thiệu một chút, đây là nhóm đệ đệ của huynh." Lý Văn Li cười bảo đám A Đao xếp thành một hàng: "Đây là A Đao, mấy đứa gọi Đao ca là được, Đao ca am hiểu nhất là kiếm thuật, muốn học võ thì có thể học với Đao ca."
"Chào Đao ca." Tiểu Vũ và Tiểu Sơn lớn tiếng gọi.
"Đây là lão Tăng... Đây là Tiếu Diện..."
Lý Văn Li giới thiệu đội viên của hắn theo trình tự cho mọi người biết, sau đó lại giới thiệu thành viên bên chỗ Bạch Quân Quân cho các đội viên.
Sau khi hai bên biết nhau, chính là khâu long trọng bố trí phòng ở.
Cũng may mà trong viện tử này có nhiều phòng, hơn nữa đám A Đao có thói quen ngủ của bản thân.
Lão Tăng và Tiếu Diện như hình với bóng, Thố Tử và Tiểu Thiên thích ở cùng nhau, A Đao một mình một phòng, đương nhiên ban đầu A Đao muốn ngủ trên xà nhà trong căn phòng của Lý Văn Li, nhưng bị những lời nói đầy lí lẽ của Lý Văn Li từ chối, không có cách nào cả A Đao chỉ có thể thỉnh cầu điều thứ hai, ở bên căn phòng sát vách với Lý Văn Li.
A Đao lệ thuộc vào Lý Văn Li nghiêm trọng, đám lão Tăng đều đã quen, cho nên không cảm thấy gì. Ngược lại là đám Bạch táp Táp lại sợ ngây người, chưa từng nghĩ trên đời lại có người còn dính người hơn so với bọn họ, thật sự là hiện tượng lạ.
Lần này, ngoại trừ lầu một còn trống ba gian phòng, còn lại đều đã có người ở.
Tiểu viện tử vốn dĩ an tĩnh cũng bởi vì có thêm người mà náo nhiệt nhiều hơn mấy phần.
Biết mọi người gặp nhau ở bên ngoài, phong trần mệt mỏi cũng chưa ăn gì.
Bạch Táp Táp nhanh chóng đi làm điểm tâm, thịt bò hầm tương của bọn họ vẫn còn rất nhiều, cháo và thịt bò hầm tương là không còn gì tốt hơn được nữa.
Tiểu Vũ và Tiểu Sơn còn có Soả Tử cũng đi cùng để hỗ trợ.
Lúc này Bạch Quân Quân mới hỏi đến đội bảy người: "Mấy người lão Khâu thúc thế nào?"
Mọi người sững sờ, người phát ngôn Tiểu Thiền xử lý, cuối cùng Tiếu Diện làm đại biểu bắt đầu nói.
Bọn họ đồng hành với cả nhà Khâu đại phu, ở gần thành Bích Lạc tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy người cần tìm.
Về sau đột nhiên Cửu hoàng tử phát động tấn công, thành Bích Lạc còn có rất nhiều cửu vệ nội ứng ngoại hợp, bọn họ thấy vậy không bình thường nên đã nhanh chóng dẫn cả nhà Khâu đại phu trốn khỏi thành Bích Lạc.
Hiện tại chỉ sợ thành Bích Lạc đã rơi vào tay Cửu hoàng tử từ lâu, mà Tam hoàng tử còn tưởng rằng thành Bích Lạc đang khốn khổ kiên trì, chỉ sợ chờ đến lúc hắn qua cũng chỉ là bắt rùa trong hũ.
Đương nhiên nói những điều này thì quá xa vời, nói về cả nhà lão Khâu thúc, bọn họ một đường xuôi về phía nam, đội bảy người định đến nơi vô chủ, dù sao lúc trước đã ước định với công tử là sẽ đặt chân ở nơi vô chủ, nói không chừng công tử cũng đang đuổi đến nơi đó.
Nhưng cả nhà Khâu đại phu lại không muốn đi.
Dù sao cả nhà bọn họ lúc trước cũng không quyết định đến nơi vô chủ, hơn nữa mấy ngày này tìm người cũng không tìm thấy người mà bọn họ cần, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất rồi.
Nhưng cho dù con dâu và Tiểu Sơn đã chết, bọn họ vẫn hy vọng có thể cách mấy người gần một chút.
Thậm chí sau này đợi khi chiến sự đã yên tĩnh trở lại, bọn họ vẫn muốn quay về Bích Lạc.