Bữa tiệc nào cũng sẽ đến hồi kết, đội bảy người hết cách, chỉ có thể thu xếp tốt cho cả nhà lão Khâu thúc, sau đó mới rời đi.
Ai ngờ mới tách nhau ra chưa bao lâu đã gặp lại công tử, thậm chí bên cạnh công tử còn có người mà lão Khâu thúc ngày nhớ đêm mong.
Nếu như cả nhà lão Khâu thúc tiếp tục đi theo bọn họ, nói không chừng bây giờ đã gặp rồi.
"Ta và lão Tăng lát nữa sẽ đến đưa cả nhà Khâu đại phu đến đây."
Tiếu Diện và lão Tăng nói chân thành.
"Ta đi cùng các ngươi." Bạch Quân Quân nói nghiêm túc.
Dù sao cả nhà lão Khâu thúc là người đầu tiên trên đời này có ý tốt với nàng.
Hơn nữa nàng không thể cứu được Lưu thị, thậm chí còn khiến cho Tiểu Sơn mất trí nhớ.
Suy cho cùng, vẫn hổ thẹn với cả nhà lão Khâu thúc, nàng cũng nên tự mình đi đón bọn họ mới phải.
Lý Văn Li thấy thế cong môi: "Vậy chúng ta cùng đi, coi như đi dạo chơi ngoại thành."
Dù sao bọn họ cũng có xe ngựa.
Đang nói, Bạch Táp Táp đã nấu xong bữa sáng.
Bạch Táp Táp cũng không biết đám A Đao ăn bao nhiêu, nhưng... cho dù người trong nhà đều ăn không ít, nàng cũng cứ tính theo lượng cơm mà người trong nhà ăn.
Hai cân rưỡi gạo có thể nấu mười cân cháo.
Bây giờ mọi người ngồi vây quanh bàn vuông to ăn cháo, ở giữa còn để một chậu thịt bò hầm tương.
Thịt bò hầm tương này đặt trên bàn trong nháy mắt mùi thơm đã bay vạn dặm, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
A Đao, Tiếu Diện, lão Tăng và Thố Tử nhìn thấy chỗ này thì sợ ngây người.
Mấy ngày này bọn họ cũng bắt thổ phỉ, nhưng thổ phỉ có thể đổi được tiền có hạn, hơn nữa lương thực bên ngoài rất đắt, bọn họ thường xuyên nhập không đủ xuất, chưa nói đến đói bụng, chí ít là cơ hội ăn để chống đỡ tạm cũng không có.
Lý Văn Li cảm khái nói: "Yên tâm đi, bây giờ công tử ta ở cạnh người giàu có, về sau chúng ta sẽ không phải chịu đói nữa."
Người giàu có Bạch Quân Quân: "..."
Bạch Táp Táp nhịn không được cười ha ha, nói ra thì từ sau khi trưởng tỷ trải qua sinh tử đã đổi tính, nàng và Tiểu Vũ cũng chưa từng phải chịu đói.
Nhất là sau khi gặp gỡ thiên tài nhà bếp Văn Li ca, ăn ngon lại càng liên tục không ngừng, so với lúc chạy nạn khi trước, mọi người đều mập thêm một vòng.
Lúc này Thố Tử là người đầu tiên đưa tay ra gắp thịt bò hầm tương, khoảnh khắc bỏ vào trong miệng hắn sợ ngây người.
Mùi vị này đơn giản không cách nào dùng ngôn từ để hình dung, nói tóm lại ăn ngon đến mức toàn thân đều phải rung động.
Mà cháo này cũng thực sự là gạo, cảm giác mềm mại này khiến cho hắn cảm động.
Thuận theo Thố Tử mở màn, lão Tăng, Tiếu Diện cũng bắt đầu cắm đầu ăn cơm, ngay cả A Đao cũng không dừng được đũa.
Cuối cùng, mọi người lại một lần nữa ăn quá no, tất cả đều ngồi không trên ghế bành suy nghĩ về cuộc đời.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạch Táp Táp nghi ngờ mở cửa, lại là Diêm chưởng quỹ mang theo người may vá đến đây.
Hóa ra là hôm qua đo người để làm y phục cho bọn họ, Diêm chưởng quỹ bảo may vá trong đêm nên đã làm xong.
Diêm chưởng quỹ vô cùng vui vẻ đưa tới, ai ngờ trong nhà này lại thêm mấy thiếu niên ăn mặc rách rưới.
Diêm chưởng quỹ sững sờ, may mà nàng ta đã dẫn cả người may vá tới.
Không nói hai lời lại đo thân để làm y phục cho bọn họ.
Đối với Diêm chưởng quỹ nhiệt tình như vậy, Bạch Quân Quân có chút xấu hổ.
"Khách khí cái gì, đây là chuyện nên làm."
Diêm chưởng quỹ nháy mắt với nàng mấy cái: "Các ngươi là anh hùng của huyện Đại, sáng sớm hôm nay Huyện thái gia đã dán tin chiến thắng ở trong huyện rồi, chỉ sợ đợi lát nữa còn có càng nhiều hương thân địa chủ đến nhà thăm hỏi ấy."
"Chuyện này..." Bạch Quân Quân có chút xấu hổ.
Nhưng những thứ này đều không là gì, lúc này Diêm chưởng quỹ chỉ tò mò đám trẻ này làm sao đều đang ôm bụng xụi lơ ở sảnh chính, như này là do bụng không thoải mái à?
"Đây... Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ây..." Bạch Quân Quân gãi đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là đang đang tiêu hóa bữa sáng thôi."