"..." Diêm chưởng quỹ giật mình.
"Nói ra thì tối hôm qua các ngươi nấu món ngon gì vậy, toàn bộ quán rượu Đông Thăng cũng ngửi thấy mùi thơm, nếu không phải lúc ấy có quá nhiều khách nhân, ta đã muốn đến nhà hỏi thăm rồi."
"Chỉ là thịt kho bình thường, phải rồi, trước đó đã nói là đưa quà tạ lễ cho bà chủ còn chưa đưa đây."
Diêm chưởng quỹ đột nhiên bị Bạch Quân Quân cho đồ ăn có chút không biết làm sao, nàng ta chỉ tới để đưa quần áo chứ không phải đến đòi lễ vật.
Bạch Quân Quân cũng rất khách khí tặng nàng ta thịt vụn, lúc này Soả Tử cũng bê ra một bình mứt dưa hấu to từ trong bếp ra đưa cho nàng ta.
Lúc đó Diêm chưởng quỹ nhìn thấy Soả Tử thì sửng sốt một chút, thực sự mà nói thì là nhìn thấy mứt hoa quả mà Soả Tử ôm trong ngực thì ngây ngẩn cả người.
"Đây là..."
Mứt hoa quả này nói ít thì cũng là một thùng rượu lớn, giờ phút này Soả Tử lại đang cười híp mắt nhìn nàng ta nói: "Cho ngươi, cầm lấy đi."
"???"
Diêm chưởng quỹ cũng sắp sụp đổ mất rồi, nàng ta không cần cũng không thể?
Như này thì quá nặng?
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ gãi đầu: "Soả Tử, hay là ngươi giúp Diêm chưởng quỹ mang về đi."
"Được." Soả Tử gật đầu tự nhiên.
"A? Hắn tên là Soả Tử à?" Diêm chưởng quỹ nhìn dáng dấp Soả Tử rất nhanh nhẹn, thanh tú, vốn dĩ cho rằng chỉ là một đứa nhỏ chất phác một chút thôi ai ngờ lại là đứa ngốc?
"Phải, ta tên là Soả Tử, có điều ta tuyệt đối không hề ngốc." Soả Tử nhấn mạnh bản thân mình không ngốc.
Diêm chưởng quỹ nhìn thấy dáng vẻ hắn nói lời ngốc nghếch này thì cảm thấy mềm nhũn: "Được rồi, ngươi giúp ta đưa đến quán rượu Đông Thăng, ta đưa cho ngươi đồ ăn ngon."
Lúc đó Tiểu Sơn và Tiểu Vũ thấy vậy thì rất hâm mộ, chỉ hận tại sao mình không nhận việc này.
"Các ngươi cũng đi cùng đi." Diêm chưởng quỹ cười ngoắc tay với bọn họ.
Cứ như vậy, nhóm ba đứa trẻ con bất chấp cả quần áo mới, vô cùng vui vẻ đi theo Diêm chưởng quỹ.
Bạch Quân Quân không quên căn dặn bọn họ: "Đi sớm về sớm, lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài."
"Được." Đám trẻ con nghe nói còn phải đi ra ngoài thì rất vui vẻ.
Vốn dĩ đội bảy người đang ngồi xụi lơ trong nhà không hiểu sao lại được đo người để làm y phục mới, Tiểu Thiền đáng thương lại dẫn người đến ổ Hắc Tri Chu kiểm đếm không ở nhà.
Nhưng may mà chiều cao của hắn với Tiếu Diện và lão Tăng không sai biệt lắm, nên đã để bọn họ thế chỗ để ước lượng.
Mà bên này, sau khi Soả Tử giúp Diêm chưởng quỹ đưa mứt dưa hấu đến, Diêm chưởng quỹ đặc biệt bảo tiểu nhị lấy chút mứt hoa quả cho bọn họ.
"Các ngươi cầm lấy ăn đi."
"Cảm ơn." Soả Tử có chút ngại ngùng nhận lấy.
Tiểu nhị trong quán nhìn thoáng qua Soả Tử anh tuấn không khỏi kinh ngạc: "Chưởng quỹ, ngài đã đi đến chỗ nào mà quen biết được tiểu công tử anh tuấn này vậy?"
"Đi đi đi, cái gì mà chỗ này với chỗ kia, đừng nói lung tung, đây chính là bạn của tiểu hiệp khách ở căn nhà phía sau chúng ta."
"Ồ, thì ra cũng là hiệp sĩ, thất kính thất kính tiểu nhân lỡ lời." Tiểu nhị lập tức che miệng định chạy, trước khi đi lại quay đầu: "Ngài có cảm thấy vị tiểu công tử này có chút quen mắt hay không?"
Diêm chưởng quỹ nhìn kỹ một chút, vẻ mặt sâu xa nhìn tiểu nhị: "Ta mặc kệ hắn có quen hay không quen mắt, ngươi còn không thành thực, chẳng mấy chốc sẽ quen."
"Được được được, bây giờ ta đi." Tiểu nhị thức thời kéo khoá miệng lại, nhanh chóng chạy mất.
Diêm chưởng quỹ nhìn thoáng qua ba đứa trẻ đang im lặng ăn mứt, cười híp mắt hỏi Soả Tử một câu.
"Soả Tử, ngươi còn nhớ nhà ngươi ở đâu không?"
Soả Tử nhìn bà ta một cái vô tội lắc đầu.
"Vậy bên cạnh ngươi ngoại trừ những người bạn này còn có thúc thúc bá bá nào không?"
Soả Tử sững sờ, có chút đau buồn nhớ tới đại thúc A Phi rất tốt với hắn.
"Bọn họ chết rồi."