Nhìn thấy chiếc xe ngựa này, người Khâu gia vô cùng kinh ngạc, dù sao đội bảy người đã đi đến vùng đất vô chủ rồi.
Nhưng nếu nói không sợ hãi thì quả thật cũng đúng như vậy, trước đấy đội bảy người cũng có xe ngựa, nhưng mà lúc ở cầu Nam Bắc đã rơi mất rồi, bây giờ bọn họ tìm lại một chiếc xe ngựa khác cũng là bình thường mà thôi.
Nhưng mà xe ngựa lúc trước là chuẩn bị cho Lý Văn Li, bọn họ đã thất lạc với Lý Văn Li cho nên cũng không cần thiết phải dùng xe ngựa.
Nhưng mà bây giờ mấy người A Đao lại tìm một chiếc xe ngựa, hay là?
Lão Khâu thúc cảm thấy kích động nhìn ngó xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ đang chổng mông tìm sâu rau trong sân.
Đứa trẻ kia mặc xiêm y lụa trắng đắt tiền, thân hình nho nhỏ béo béo tròn tròn làm cho người ta nhìn thấy liền nhịn không được mà muốn véo một cái.
Nhưng mà cả nhà bọn họ lại vô cùng quen thuộc với bóng dáng nho nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm này.
Lão Khâu thúc khó có thể tin, bước qua, muốn nhận nhưng lại không dám nhận, sợ rằng một khi đứa trẻ quay đầu lại sẽ không phải là người mà trong lòng ông mong đợi.
Nhất là Khâu Đại, cuộc chiến ở cầu Nam Bắc kia đã làm cho hắn mất vợ mất con, chỉ có trời mới biết trong khoảng thời gian này hắn đã chịu đựng như thế nào.
Nếu không phải còn phải phụng dưỡng cha già thì chỉ sợ hắn đã sớm đi theo hai người rồi.
Bây giờ A Đao đột nhiên trở về, còn mang theo một đứa trẻ, trái tim tĩnh mịch của Khâu Đại lại đập thình thịch một lần nữa.
Lúc này Tiểu Sơn, người đang cố gắng tìm sâu rau chuẩn bị mang về cho cây bắt ruồi ăn đột nhiên cảm giác được có người ở phía sau, nó nghi hoặc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một đại thúc vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đang đứng sau lưng mình, nhìn nó với vẻ mặt kích động.
“?”
“!!!”
So với vẻ mặt nghi hoặc của Tiểu Sơn, trong nháy mắt Tiểu Sơn quay đầu lại, cả nhà lão Khâu thúc vỡ òa.
“Con ơi.” Khâu Đại kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng xông tới, ôm Tiểu Sơn vào lòng.
Lão Khâu thúc và Khâu Nhị, Khâu Tam cũng nhịn không được mà rơi nước mắt.
Khâu Đại khóc như một đứa trẻ, ôm lấy Tiểu Sơn rồi lại thơm mạnh lên mặt nó, hắn cảm giác như chuyện mất con rồi lại tìm được giống như một giấc mộng không có thật vậy.
Chẳng bao lâu sau, lão Khâu thúc và Khâu Nhị, Khâu Tam cũng đi tới, người một nhà ôm chầm lấy nhau.
“???” Tiểu Sơn vẫn bày ra vẻ mặt mê mang như cũ.
Nhưng mọi người vẫn đang kích động kẻ sờ mặt người nắm tay.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Tiểu Sơn rơi xuống nước, vốn tưởng rằng đời này đã cách biệt âm dương mãi mãi, không thể nào gặp lại, vậy mà bây giờ Tiểu Sơn lại đột nhiên xuất hiện.
Loại cảm giác này rất không chân thật.
Hơn một tháng không gặp, Tiểu Sơn trắng hơn, béo hơn, đáng yêu hơn, ngay cả y phục cũng đắt tiền, cả nhà lão Khâu thúc khóc không thành tiếng.
Nghe thấy động tĩnh ở ngoài sân, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng bước ra.
Nhìn thấy người một nhà đoàn tụ, bọn họ cũng không kiềm được mà nở nụ cười.
Một lúc lâu sau, lão Khâu thúc mới bình tĩnh trở lại, định đi tìm A Đao hỏi xem tình hình.
Nhưng mà vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Quân Quân cô nương đang đứng ở cửa nhà bếp mỉm cười nhìn bọn họ.
Trong thoáng chốc, lão Khâu thúc trở nên kich động vội vàng chạy đến, muốn làm đại lễ cúi lạy với Bạch Quân Quân.
Không cần nhiều lời ông cũng biết, mạng sống của Tiểu Sơn đương nhiên là do Quân Quân cô nương cứu.
Ngày đó, Lưu Thị và Tiểu Sơn bị quân Tuyên Uy tập kích rơi xuống nước, Quân Quân cô nương cũng nhảy xuống nước cứu người mà không chút mảy may suy nghĩ, sau đó bọn họ đã bị nước cuốn trôi.
Quân Quân cô nương vì cứu Lưu Thị và Tiểu Sơn mà dứt khoát nhảy cầu nhưng bọn họ lại không thể giúp nàng bảo vệ Táp Táp và Tiểu Vũ, thế cho nên đã để cho hai người rơi xuống nước mất tích.
Mấy ngày này, cả nhà lão Khâu thúc đều chưa từng có cảm giác yên ổn.
Một là vì Lưu Thị và Tiểu Sơn, hai là vì tỷ đệ Bạch gia, bọn họ cứ luôn cảm thấy hổ thẹn với Quân Quân cô nương, không bảo vệ được Táp Táp và Tiểu Sơn.
Bạch Quân Quân không ngờ rằng cả nhà lão Khâu thúc lại có chung suy nghĩ với nàng.
Nàng không thể bảo vệ được Lưu Thị nên cảm thấy áy náy trong lòng mà cả nhà lão Khâu thúc cũng bởi vì không bảo vệ được Táp Táp và Tiểu Vũ mà hổ thẹn.