Đôi bên gặp lại lần nữa, suy nghĩ cũng đều là xin lỗi.
Bạch Quân Quân lại một lần nữa bị người nhà này khiến cho cảm động.
Qua cơn kích động, bất kể là như thế nào Lão Khâu thúc cũng muốn quỳ xuống bày tỏ sự cảm tạ với Bạch Quân Quân, dù sao cũng là nàng đã tìm được cháu trai của bọn họ.
Dĩ nhiên là Bạch Quân Quân không muốn.
Cuối cùng trong sự kiên trì mạnh mẽ của Lão Khâu thúc, để cho Tiểu Sơn khấu đầu hành đại lễ với Bạch Quân Quân.
Mặc dù Tiểu Sơn không hiểu những đại thúc này vì sao lại kích động bảo nó khấu đầu tạ lễ với trưởng tỷ.
Nhưng nó vốn dĩ rất thích trưởng tỷ, khấu đầu với trưởng tỷ mấy cái cũng là điều nên làm.
Cho nên Tiểu Sơn khấu đầu một chút tâm lý áp lực cũng không có còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đa tạ ơn cứu mạng của trưởng tỷ."
Nghe thấy Tiểu Sơn học theo Bạch Táp Táp và Tiểu Vũ gọi Quân Quân cô nương là trưởng tỷ, Lão Khâu thúc chỉ cảm thấy trong lòng chua xót lại vui mừng.
"Con khỉ mặt dày nhà ngươi, về sau nhất định phải nhớ kỹ lòng tốt của Quân Quân cô nương, phải báo đáp nàng cho tốt."
Quân Quân cô nương là đích nữ của thiên hạ đệ nhất sĩ tộc Bạch Dương thị, bọn họ là dân chúng thấp cổ bé họng gọi người ta là trưởng tỷ, đây không phải da mặt dày thì là cái gì, cũng may mà Quân Quân cô nương không so đo, thậm chí còn dùng mạng bảo vệ.
"Nói ra thì, Táp Táp và Tiểu Vũ đâu, sao không thấy bọn nó?"
Theo lý trí quay lại, vấn đề của Khâu gia cũng theo đó mà đến, lúc này mới chú ý tới vậy mà Lý Văn Li cũng ở trong hàng ngũ.
Ba huynh đệ Khâu Đại thì chưa từng gặp Lý Văn Li, nhưng Lão Khâu thúc đã từng nhìn thấy.
Nói ra thì, những người đã từng đồng hành kia, phần lớn đã chết trong biến cố ngày hôm đó, mỗi lần nhớ lại là mỗi lần nặng trĩu.
"Nói ra thì rất dài, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi." Lý Văn Li thản nhiên chào hỏi bọn họ: "Cháu nhìn thấy chỗ này có thỏ, nhất thời ngứa tay đã bắt nó để nấu, ngài không để ý chứ?"
"Không để ý, không để ý, chỗ này còn bắt được mấy con gà rừng, nếu không đủ, bây giờ ta sẽ đi thịt những con gà rừng này."
"Đủ rồi." Lý Văn Li cười từ chối.
Thế là lúc cả nhà Lão Khâu thúc vào bàn thì sợ ngây người, chỉ thấy ở đây bày một chậu lớn thịt thỏ kho tàu, ngoại trừ cái này, còn có thịt bò hầm tương, cơm trắng.
Cơm trắng, nhà Lão Khâu thúc dĩ nhiên không có, dù sao bọn họ mới tới, đã bỏ lỡ thời điểm gieo mạ mùa xuân rồi.
Hiện tại rau xanh cũng mới trồng xuống đất được mấy ngày còn chưa lên mầm, bọn họ chỉ có thể lên núi săn bắt một ít thịt rừng, để đổi chút lương thực phụ, mì chay với người trong thôn.
Nhìn những hạt gạo trắng bóng này, rất rõ ràng là Lý Văn Li mang tới.
Cả nhà Lão Khâu thúc đều có chút xúc động.
Lúc ăn được bát cơm nóng hổi, loại cảm khái này đã không kịp biểu đạt nữa.
Chủ yếu là đồ ăn thật sự là quá ngon, nhất là thịt thỏ kho tàu này, chất thịt dai mềm, nước thịt thơm cay, ăn ngon đến nỗi thần kinh rung động.
Lại ăn một miếng thịt bò hầm tương, trong giây lát có thể và được một bát cơm lớn.
Mặc dù đã nói là vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng sau khi thật sự bắt đầu động đũa, mọi người đều bị đồ ăn ngon này hấp dẫn, hoàn toàn quên mất phải nói chuyện phiếm.
Cho đến khi ăn sạch cơm và đồ ăn, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, bọn họ đã không nói chuyện phiếm cả bữa ăn.
Nhưng Tiểu Sơn rất thích ứng với loại tình huống này, ăn uống no đủ yên lặng đi đến bên hành lang, dựa vào tường ngồi xuống híp mắt thoả mãn chờ đợi tiêu hoá.
Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Sơn, Khâu Đại âm trầm hơn một tháng cuối cùng cũng đã cười.
Lão Khâu thúc cũng cảm khái vỗ vỗ con trai: "Mặc dù mẹ của thằng bé mất rồi, nhưng Tiểu Sơn có thể tìm về được một lần nữa là ông trời cũng đã nhân từ rồi, con phải nghĩ thoáng một chút."
"Con biết rồi cha."
"Nói đi nói lại cháu cũng có một chuyện phải bàn giao với mọi người."
Bạch Quân Quân nói ra: "Ngày đó rơi xuống nước, chúng cháu bị vòng nước xoáy hút đến một nơi không biết tên."