"Khi tỉnh lại Tiểu Sơn không nhớ gì cả, có thể là sự kiện cầu Nam Bắc đối với đệ ấy có kích thích quá lớn, lại thêm việc rơi vào đáy sông có khả năng bị vật cứng đập phải, nói tóm lại đệ ấy mất trí nhớ rồi."
Cả nhà Lão Khâu thúc nghe vậy không thốt nên lời, rất lâu cũng không nói được tiếng nào.
Một hồi lâu Khâu Đại mới thở dài nói: "Mất trí nhớ cũng tốt, nhìn thấy mẹ ruột rơi vào trong nước suy cho cùng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."
Loại chuyện đau thương khoét đến tận xương tuỷ này một mình hắn tiếp nhận là đủ rồi.
Mặc dù con trai không nhớ ra mình, nhưng cũng không sao, hắn có thời gian cả đời để làm bạn, từ giờ trở đi nhớ kỹ, cũng không muộn.
"Lại nói các cháu có tính toán gì?" Lão Khâu thúc lại hỏi.
"Cháu đang muốn thương lượng với mọi người." Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua tiểu viện tử rách nát này.
Bình thường nhà cửa ở dưới quê đều sẽ để lại một chỗ cho vườn rau nhỏ, vườn rau nhỏ này sẽ trồng chút trái cây rau xanh cung cấp cho các hộ nông dân bình thường ăn dùng.
Ruộng lớn, mạ mọc như thế nào tạm thời không nói, nhưng kiểu vườn nhỏ này, chắc chắn thức ăn có dáng vẻ không tệ, dù sao nơi này gần người, tưới nước, nhổ cỏ các thứ đều tốt hơn nhiều so với phía xa bên ngoài.
Nhưng vườn rau nhà Lão Khâu thúc cũng rất kỳ dị.
Mầm rau trong vườn này nhỏ bé khô héo, nhìn không có tí sức sống gì.
So với những rau xanh này, ngược lại là không ít gà rừng ở bên trong cái lồng gà làm tạm thời lại có tinh thần vô cùng phấn chấn.
Rất rõ ràng, mấy người con trai này của nhà họ Khâu không am hiểu về làm nông, cho dù bọn họ ở lại thôn làng này, sớm muộn gì cũng chết đói, còn không bằng vào trong thành kiếm kế sinh nhai.
"Mọi người cùng chúng cháu trở về thành đi." Bạch Quân Quân đưa ra lời mời.
Cả nhà Lão Khâu thúc có chút lo lắng không yên, có thể làm hộ nông dân đã rất khó, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới vào thành.
Không nói đến hộ tịch ở thành trấn khó làm bao nhiêu, chỉ với việc vào thành bọn họ phải làm gì để sinh sống đã khó với bọn họ rồi.
"Có một phần công việc rất thích hợp với mọi người, hơn nữa gần đây cũng là lúc cần dùng người, chắc hẳn sẽ rất hoan nghênh mọi người gia nhập."
"???" Cả nhà Lão Khâu thúc đều bối rối.
Cứ như vậy, cả đoàn người nhà họ Khâu đi theo Bạch Quân Quân cùng nhau về huyện thành.
Người trong thôn ngưỡng mộ từng hồi.
Dù sao, có thể từ nông thôn chuyển tới huyện thành ngoại trừ tiền bạc thì cũng phải xử lý thủ tục.
Thường thường chính là những thứ liên quan đến thủ tục là khó khăn nhất.
Không phải vậy ai không muốn đến huyện thành sinh sống chứ?
Cả nhà Lão Khâu thúc này vận khí thật đúng là tốt, đám trẻ của đội bảy người ở trong thành tìm được chuyện tốt cũng không quên đón bọn họ đi.
Cho nên nói, người tốt vẫn nhận được sự hồi báo.
Mọi người nhanh chóng giáo dục hài tử nhà mình nhất định phải làm một người lương thiện, nhìn Lão Khâu thúc mà xem, chẳng phải bởi vì lương thiện cho nên đã nhận được hậu đãi hay sao?
Lúc đó đám trẻ con ở thôn làng này đã học tập khắc sâu đạo lý đó, chuyện này đối với nửa đời sau của bọn họ mà nói coi như có ảnh hưởng sâu sắc.
Trước khi đi Lão Khâu thúc chia gà rừng cho những thôn dân bình thường đối tốt với bọn họ, lại khiến cho các thôn dân thổn thức một trận.
...
Lúc này ở huyện thành huyện Đại cũng rất náo nhiệt.
Buổi sáng, Huyện thái gia bảo tráng ban đến cổng thành dựng một cái đài, đặc biệt thông báo rằng đám Hắc Tri Chu đã đền tội rồi.
Lão bách tính nghe thấy thì kích động.
Dù sao Hắc Tri Chu nổi tiếng hung ác ở bên ngoài, trong thành có rất nhiều phụ nữ và trẻ em vì để tránh né Hắc Tri Chu mà đến đây.
Những phụ nhân này lo lắng đám thổ phỉ trắng trợn cướp đoạt dân nữ, mỗi ngày đều phải trải qua sự lo lắng hãi hùng, thậm chí chỉ có thể chạy vào trong thành trốn tránh không dám về nhà.
Bây giờ nghe nói ổ Hắc Tri Chu đã bị diệt rồi, tất cả đều vui vẻ thu thập bọc hành lý chuẩn bị về nhà.
So sánh với sự vui mừng hớn hở của dân chúng bên ngoài, lúc này Huyện thái gia lại gặp phải vấn đề khó khăn mới.