Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 417 - Chương 417. Tự Tìm Cái Chết

Chương 417. Tự tìm cái chết Chương 417. Tự tìm cái chết

Triệu Tiểu Miêu được cứu trở về từ Triệu gia trang mặc dù không phải lo lắng về sinh mệnh nhưng lại có suy nghĩ phí hoài bản thân mình, nàng ta ở căn viện tử kia không ăn không uống ba ngày rồi.

Tốt xấu gì cũng là tính mạng, hơn nữa còn là đứa trẻ duy nhất còn sót lại của Triệu trang chủ, Huyện thái gia luôn cảm thấy trơ mắt nhìn nàng ta chết cũng không tốt lắm.

Nhưng suy cho cùng ông ta là một đại nam nhân, suốt ngày ngồi xổm bên cạnh tiểu chất nữ khuyên bảo cũng không thích hợp.

Đáng tiếc phu nhân của ông ta mất sớm, trong nhà ngoại trừ một công tử bột cũng không thể dùng được.

Đối mặt với Triệu Tiểu Miêu khó chơi nhất quyết tìm cái chết này, Huyện thái gia cũng cảm thấy buồn rầu.

Quản gia luôn luôn không quên phân ưu cho lão gia yên lặng xen vào một câu: "Lão gia, ngài nói xem mời Diêm chưởng quỹ đến thuyết phục một chút thì thế nào?"

"Diêm chưởng quỹ?"

Ánh mắt huyện thái gia sáng lên.

"Phải rồi, ngươi không nói thì ta quên mất, mình còn có một người tuyệt vời như thế."

Thế là Huyện thái gia xắn tay áo xách vạt áo lên, lập tức chạy đến quán rượu Đông Thăng.

...

Hạ Hà Hiên.

Đây là một trong số những căn viện tử của hồi môn của phu nhân đã mất của Huyện thái gia, so với căn viện tử ở phía sau quán rượu Đông Thăng, nơi này tiếp giáp với ngôi chùa cổ ngàn năm, càng yên tĩnh cũng càng thanh u.

Lúc này, Hạ Hà Hiên đã để đó rất lâu không dùng cuối cùng đã có tiếng người.

Chẳng qua đi lại ở chỗ này, ngoại trừ đại phu thì cũng là nha đầu sắc thuốc, chủ nhân thỉnh thoảng cáu gắt quát lớn nha đầu cút ra ngoài, rồi không phát ra chút tiếng động nào nữa.

Diêm chưởng quỹ dưới sự dẫn đường của nha hoàn đã đi tới phòng ngủ của chủ nhân.

Còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, chờ đến lúc tới gần phân biệt lại, bên trong thuốc này còn có mùi của rượu thuốc xoa bóp.

Gian phòng kia đã mấy ngày rồi không mở cửa sổ, ngày hè oi bức khiến cho người ta ngạt thở.

Diêm chưởng quỹ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khiến cho mặt mình không có biểu tình gì rồi đi vào.

Nhưng vừa mới vào đến cửa đã nghe thấy một tiếng quát lớn yếu ớt ở bên giường: "Cút ra ngoài."

Diêm chưởng quỹ làm như không nghe thấy, tiếp tục đi vào bên trong.

Triệu Tiểu Miêu nghe thấy tiếng bước chân, trợn mắt quay lại.

Đập vào mắt lại là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.

Nữ tử kia khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, khóe miệng còn có một nét biểu cảm đùa cợt ẩn hiện.

Một lúc lâu sau Triệu Tiểu Miêu mới phản ứng được, người vừa tới không phải là nha hoàn, mà chính là chưởng quỹ của quán rượu Đông Thăng.

Nữ nhân này dĩ nhiên nàng ta quen biết, dù sao Triệu gia trang không tính là khốn khổ, mỗi lần vào thành đều sẽ đến quán rượu Đông Thăng để ăn cơm.

Nhưng Triệu Tiểu Miêu có cảm nhận không tốt lắm về Diêm chưởng quỹ này, bởi vì nàng ta đối với nam nhân nào cũng rất nhiệt tình, ai không biết còn tưởng rằng quán rượu Đông Thăng là thanh lâu kỹ viện.

Cho nên mỗi lần cha đến ăn cơm, nàng ta đều sẽ bày vẻ mặt ra với Diêm chưởng quỹ, lén lút mắng Diêm chưởng quỹ là tiểu hồ ly lẳng lơ.

Đương nhiên, không vì cái gì khác, cũng bởi vì nàng ta lo lắng cha sẽ cưới nữ nhân này về làm vợ bé.

Nữ nhân như vậy tiến vào gia tộc của nàng ta, vậy mẹ của nàng ta phải làm sao.

Cho nên Triệu Tiểu Miêu đối với Diêm chưởng quỹ là tràn đầy địch ý.

Nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, không nghĩ tới bản thân mình còn không bằng Diêm chưởng quỹ.

Nghĩ tới đây, Triệu Tiểu Miêu nắm chặt hai tay, hận ý trong lòng cũng điên cuồng nảy sinh.

"Tay nắm chặt như vậy, xem ra vẫn có sức lực." Diêm chưởng quỹ cười nói một câu: "Ta cảm thấy Huyện thái gia vẫn quá gấp rồi, nên để ngươi đói thêm hai ngày nữa, nhìn dáng vẻ oán khí ngút trời này của ngươi, có đói thêm bảy ngày nữa cũng không chết được."

"Cút cho ta!" Triệu Tiểu Miêu nhịn không được gào lên, nhưng suy cho cùng cơ thể suy yếu, sau khi gào thét thì cả người choáng váng không còn chút sức lực nào.

"Người như ngươi không chết quả thực cũng không có tác dụng gì." Diêm chưởng quỹ không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn.

Mà nha đầu phụ trách dẫn đường hai mắt đã sắp trợn lồi ra.

Ông trời của ta ơi!

Bình Luận (0)
Comment