Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 418 - Chương 418. Ma Quỷ Mê Hoặc

Chương 418. Ma quỷ mê hoặc Chương 418. Ma quỷ mê hoặc

Lão gia nói để Diêm chưởng quỹ đến giúp đỡ thuyết phục Triệu cô nương đừng không biết thương xót bản thân, nhưng thấy phương thức thuyết phục này của Diêm chưởng quỹ, quả thực là sợ Triệu tiểu thư chết chưa đủ nhanh à.

Lúc tiểu nha hoàn đang chờ ở nơi này không biết nên làm cái gì, Diêm chưởng quỹ yên lặng quay đầu cười liếc nàng một cái nói: "Nơi này giao cho ta đi, ngươi đi sắc cho Triệu cô nương một ấm thuốc khác."

"Ây... vâng."

Tiểu nha hoàn cung kính cúi đầu lui ra ngoài, trong lòng lại khóc lóc kêu gào, chỉ sợ thuốc nấu xong rồi người cũng mất, thiên địa nhật nguyệt có thể chứng giám, chuyện không liên quan đến nàng.

Tiểu nha hoàn bước đi như bay chạy ra khỏi cảnh Tu la này, để lúc lão gia quản gia truy cứu, nàng có thể may mắn thoát được.

Lúc đó, Triệu Tiểu Miêu nằm ở trên giường dường như đã hồi phục trở lại: "Ta sẽ không uống, đừng hy vọng nữa."

"Để ta đoán xem ngươi vì sao lại tự tìm chết?" Diêm chưởng quỹ vẫn tự nhiên nói lời của mình.

"Nếu ta đoán không sai, là bởi vì trinh tiết?"

"Đối với một nữ nhân mà nói, trinh tiết mất rồi, thì nên dùng cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình, hoặc lấy cái chết để tạ tội đúng không?"

Triệu Tiểu Miêu nắm chặt tay, không nói gì.

"Nhưng chuyện này ai quy định?" Diêm chưởng quỹ hỏi lại.

"Ngươi không cần nói nữa, đạo lý ta đều hiểu, nhưng ta không vượt qua được cửa ải của bản thân." Triệu Tiểu Miêu lòng như tro nguội gào lên.

"Vậy lúc trước tại sao ngươi không lập tức tự sát? Theo ta được biết đám thổ phỉ này đã chiếm đoạt Triệu gia trang hơn nửa tháng, nếu khi đó ngươi chết, hiện tại cũng có thể đầu thai một lần nữa rồi, không phải sao?"

"Đó là bởi vì ta muốn báo thù!" Triệu Tiểu Miêu nước mắt rơi xuống như mưa.

"Ta phải báo thù cho phụ thân, ta muốn báo thù cho những người chết oan của Triệu gia trang! Cho nên ta mới tạm thời nhân nhượng, giả bộ thuận theo! Thế nhưng sau đó, tất cả đều rối loạn, bọn họ giết sạch thổ phỉ nhưng lại không muốn dẫn ta đi, để cho ta lại gặp phải Hắc Tri Chu một lần nữa! Ta là một nữ tử yếu đuối, chịu nhục một lần đã đủ rồi, lần thứ hai lòng ta đã như tro nguội, không được sao!"

Diêm chưởng quỹ nhướng mày nhìn nàng ta: "Người ta cứu được ngươi thì phải dẫn ngươi đi? Đây là đạo lý gì vậy? Người đáng thương ở trong thiên hạ rất nhiều, mỗi người bọn họ có thể dẫn theo bao nhiêu? Theo ta được biết, người ta quá nửa đêm mới đến giết thổ phỉ, cách lúc Hắc Tri Chu đến, còn có hơn phân nửa đêm, trong khoảng thời gian này ngươi không nhanh chóng chạy trốn thì còn làm gì?"

Triệu Tiểu Miêu trầm mặt hỏi lại từng câu từng chữ: "Ta là một nữ tử yếu đuối có thể chạy được đến đâu? Chẳng lẽ bên ngoài thì không có nguy hiểm?"

Đáy mắt Diêm chưởng quỹ hiếm khi hiện lên một tia nghiêm túc: "Ở thời buổi loạn lạc này, ai sẽ thương tiếc ngươi là nữ tử yếu đuối? Ngươi muốn mạng sống đầu tiên không thể coi mình là một nữ nhân, ngươi nhìn bên ngoài mà xem có biết bao nhiêu người vợ con ly tán, ngươi nhìn những người dân lưu lạc đó mà xem, vì mạng sống đừng nói thịt người, ngay cả cứt cũng muốn cướp để ăn.

Bọn họ không phải cũng là nữ tử yếu đuối hay sao?

Bản thân những lời này chính là sự tự oán trách của những người yếu đuối.

Không sợ nói cho ngươi biết, cho dù đám hồ ly không tới giết thổ phỉ, Hắc Tri Chu cũng sẽ tới để giết phản đồ.

Ngươi cũng sẽ bị phát hiện ra, chuyện gì nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra, thậm chí ngươi sẽ bị xem như là nữ nhân của phản đồ, bị ngược đãi còn thảm hơn.

Lúc đầu ngươi đã có một cơ hội để chạy trốn, đáng tiếc ngươi bởi vì chính mình là một "nữ tử yếu đuối" trời tối đi ra ngoài sẽ gặp phải cảnh nguy hiểm hơn, mà đã bỏ mất cơ hội cứu mạng."

Diêm chưởng quỹ không hề che giấu, không chút lưu tình phơi bày chuyện mà Triệu Tiểu Miêu không muốn đối mặt nhất.

Quả nhiên, Triệu Tiểu Miêu bị kéo về những ký ức của ngày hôm đó, liều mạng thét lên chống cự lại.

Nha hoàn đang sắc thuốc trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai này, da đầu không nhịn được tê rần.

Xong rồi xong rồi, đã hét đến mức này rồi, lần này cách cái chết không còn xa nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment