Hắc Đại ngoại trừ chuyện cần thiết, sẽ không qua lại quá nhiều với bọn họ, hơn nữa hắn cũng không thường xuyên ở đây.
Ví dụ như đêm đó, Hắc Đại cũng vừa vặn tới, cuối cùng cho dù biết những người này sẽ tiêu diệt Hắc Tri Chu, hắn cũng không ở lâu, rõ ràng là từ bỏ hang ổ ở huyện Đại này.
Đương nhiên cũng có thể là muốn đi triệu tập đội ngũ khác đánh tới nơi này để lấy lại địa bàn của mình một lần nữa cũng chưa biết chừng.
Bạch Quân Quân nghe vậy mà giật mình, không nghĩ tới thiên hạ này thật sự loạn.
Bên ngoài mấy hoàng tử tranh địa bàn, thậm chí thế lực giang hồ cũng lén lút rục rịch.
Thiên hạ đệ nhất tiêu cục, dĩ nhiên nàng đã từng nghe nói.
Cũng giống như nàng là thiên hạ Đệ Nhất Tài Nữ, tên tuổi rất lớn.
Hơn nữa thiên hạ đệ nhất tiêu cục không phải tiêu cục bình thường, nó còn kiêm nhiệm danh hiệu Võ Lâm Minh Chủ, thống lĩnh các hảo hán trong chốn võ lâm.
Vốn dĩ quy củ của nơi này là triều đình và giang hồ không liên quan, nhưng không nghĩ tới một trận chiến loạn khiến người trong giang hồ bị cuốn vào, thậm chí rơi vào cục diện kết thúc tăm tối.
Vị Võ Lâm Minh Chủ này cũng bị bức chết, giang hồ hảo hán chắc chắn là không phục.
Cho nên tất cả đều vào rừng làm cướp.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ sắp xếp này của bọn họ, không giống như là chỉ muốn an tĩnh làm hảo hán lục lâm.
Những nhóm thổ phỉ này nhìn thì như không liên quan nhưng đều là một nhóm người, hơn nữa còn sắp xếp vào những địa phương khác nhau, nói không phải muốn làm phản nàng cũng không tin.
Không đúng, cũng không gọi là mưu phản, dù sao nước Bạch Câu đã sớm không còn tồn tại nữa, hiện tại ai cũng có cơ hội tranh giành thiên hạ.
Chẳng lẽ nói, bọn họ muốn mở giang sơn của chính mình?
Nghĩ như vậy, cũng không phải không được, không phải trong tiểu thuyết thoại bản nói, tiền thân của triều Minh chính là Minh giáo, Minh giáo cũng là tổ chức trong giang hồ.
Bạch Quân Quân híp mắt chỉ cảm thấy còn có chỗ nào đó chưa nghĩ thông suốt.
Trong lúc nàng đang trầm tư suy nghĩ, Hắc Bát này cũng rất sốt ruột: "Ta đã nói hết những chuyện ta biết cho ngươi rồi, bây giờ ngươi có thể cho ta thuốc giải không?"
"A?" Bạch Quân Quân đột nhiên hoàn hồn gãi đầu: "Còn có một vấn đề nhỏ, nếu như ngươi chưa gặp Hắc Đại, vậy làm sao ngươi biết ngươi đánh không lại hắn?"
". . ." Hắc Bát hơi ngưng lại, hình như nhớ ra chuyện gì đó không hay: "Ta đã thấy hắn đánh nhau với Hắc Nhị."
"Như thế nào?"
"Hắc Nhị trước kia là làm thợ rèn, trời sinh đã có sức lực lớn, vũ khí của hắn cũng là hai thanh Đại Chủy Tử, cho dù coi như là cái giá sắt ăn của hắn một chùy cũng không chịu nổi, chớ nói chi là người bình thường."
Nói đến người này, Bạch Quân Quân nhớ tới đêm hôm đó, quả thực nàng đã xử lý một người cầm hai Đại Chủy Tử, nhưng người kia ngoại trừ sức lực lớn hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nàng không khỏi hoài nghi Hắc Bát này có phải nói điêu hay không, Hắc Bát nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Bạch Quân Quân thì nhanh chóng giải thích.
"Ngươi cứ cẩn thận nghe ta nói đã, Hắc Nhị này mặc dù không phải là người đường đường chính chính trong giang hồ, nhưng sức lực của hắn quả thực hơn người, hơn nữa lần kia đã chân chính khiến cho chúng ta giật mình là Hắc Nhị nhiều lần dùng búa chùy đánh trúng thủ tọa, nhưng thủ tọa không xảy ra chuyện gì cả.
Về sau thủ tọa dứt khoát cũng không né tránh nữa, trực tiếp để cho hắn nện, cuối cùng cái búa cũng bị gãy mất."
Một trận này hoàn toàn khiến mọi người kinh hãi, cũng khiến hắn cho đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ.
Lúc đó Độc Nương Tử Hắc Tam trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi Hắc Đại chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại có chuyện khó tin nổi như vậy.
Hắc Đại mới nói hắn từng luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam này là võ công đã thất truyền hơn một ngàn năm trước.
Thiên hạ đệ nhất tiêu cục không hổ là thiên hạ đệ nhất tiêu cục, ngay cả loại công pháp thất truyền này cũng có, thực lực mạnh như vậy người bình thường sao có thể so sánh được.