Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 430 - Chương 430. Kéo Lông Hồ Ly

Chương 430. Kéo lông hồ ly Chương 430. Kéo lông hồ ly

“Làm dân chúng bình thường rất tốt mà, không cần lo lắng quan phủ truy nã, cũng không cần khúm núm, thật nghĩ không ra vì sao ngươi lại muốn đi vào con đường sai trái.”

Hắc Bát u oán nhìn hắn: “Dân chúng bình thường tốt chỗ nào? Ngươi không nhìn thấy kết cục của những Xích lão trên chiến trường đó thôi, nếu ta ngoan ngoãn làm dân chúng nhỏ bé thì chỉ sợ đã không còn trên đời này từ lâu lắm rồi.

Cha nương ta dốc hết sức lực đưa ta ra khỏi nhà cũng không phải là để ta đi làm Xích lão chịu chết.”

“Nhưng mà cha nương ngươi đưa ngươi ra khỏi nhà cũng không phải để ngươi làm thổ phỉ tàn sát dân chúng bình thường.”

Tiểu Thiền phản bác lời nói của hắn.

Hắc Bát nghẹn ngào nói: “Ta không giết hại dân chúng bình thường.”

“Chẳng lẽ bắt dân chúng tiến cống lương thực cho các ngươi thì không gọi là giết hại sao? Các ngươi cũng chẳng phải là thổ bá vương*, dựa vào đâu mà bắt người ta đem lương thực cho các ngươi? Nếu không nghe lời các ngươi thì các ngươi lập tức tàn sát cả thôn, cướp cô nương nhà người ta. Đây không phải giết hại thì là gì?”

Hắc Bát không còn lời nào để nói.

“Dù sao con người sống trên đời cũng phải làm chuyện có ý nghĩa, không nói đến kiến công lập nghiệp thì chí ít cũng phải xứng với sự mong đợi của cha nương, chẳng lẽ không đúng sao?”

Tuy rằng Tiểu Thiền còn nhỏ nhưng lại hiểu đạo lý, dạy dỗ Hắc Bát đến mức sửng sốt.

Lúc Hắc Bát và Tiểu Thiền đang thảo luận về đời người, A Đao cũng ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

Có đôi khi hắn cũng rất thích nghe mấy đứa trẻ này huyên thuyên với người khác bởi hắn vẫn luôn có thể nhìn thấy một thế giới khác trong lời nói của bọn họ.

Dù sao trong thế giới của A Đao, chỉ có năm chữ: tử sĩ của công tử.

Sứ mệnh đời này của hắn là bảo vệ công tử, lúc cần thiết sẽ dâng ra tính mạng của mình vì công tử.

Nhưng mà công tử lại không nghĩ như vậy, nhất là sau khi nhảy vực, tính tình của công tử hoàn toàn thay đổi, ý đồ từ chối việc hắn làm tử sĩ cho mình càng ngày càng rõ ràng, thậm chí giao cả bảo vật gia truyền của Lý gia là Huyền Đấu cho hắn.

Trên danh nghĩa nói là để Huyền Đấu phát huy được tác dụng lớn nhất.

Hơn nữa công tử còn không tiếc tiêu hao tinh thần và sức lực của mình để giúp hắn đột phá bình cảnh của võ công, làm cho hắn nhanh chóng nhìn thấu thiên cơ của “Ngự phong quyết”.

Không chỉ như thế, Tiểu Thiền, Tiếu Diện, Lão Tăng thậm chí cả Thố Tử cũng đã tu luyện được ngự phong quyết.

Bây giờ thực lực của bọn họ có thể so sánh với những người có võ công cao cường trong chốn võ lâm, thậm chí người có khinh công giỏi nhất cũng chưa chắc đã nhanh bằng họ.

Tất cả những điều này đều nỗ lực của công tử.

Hắn cảm thấy vẫn chưa thể thích ứng với sự thay đổi thân phận và thái độ của công tử. Hắn cảm thấy giữa chủ tớ nhất định phải có giới hạn, nếu vượt qua giới hạn đó thì tử sĩ sẽ dễ dàng thay lòng đổi dạ.

Nhưng mà trong mấy ngày thất lạc với công tử, A Đao cũng luôn suy nghĩ về đời người.

Ngoài việc làm tử sĩ, có phải hắn cũng nên thử trải nghiệm những việc khác như công tử nói không?

Chỉ có trải nghiệm càng nhiều thì mới có thể hiểu được càng nhiều, hiểu được càng nhiều mới có thể đạt được càng nhiều thành tựu võ học. Cho nên tuy rằng hắn không nói nhưng vẫn rất thích làm một ống nghe im lặng, lắng nghe các loại âm thanh.

Lúc A Đao đang suy nghĩ về đời người, tiếng gọi đơn giản mà rõ ràng của Lý Văn Li vang lên trong ngõ nhỏ của Triệu gia trang.

“Ăn cơm thôi.”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng làm cho những người đang trò chuyện về đời người, suy nghĩ về đời người hay góp vui đều đặt tất cả những việc đang làm xuống, nhanh chóng chạy về phía nhà bếp.

Lần này những món Lý Văn Li nấu rất đơn giản, hắn hâm nóng pa tê bò rồi lại bảo Bạch Quân Quân hái chút rau dại ở trong vườn rau để nấu canh, thế là xong việc.

Nhưng mà chuyện làm cho người ta kinh ngạc chính là tuy rằng đại tiểu thư có dị năng hệ thực vật nhưng lại không hiểu biết lắm về các loại rau.

Lý Văn Li chỉ có thể cho Bạch Quân Quân một quyển “Báu vật đã biến mất của nhân loại - phần các loại rau”

Bạch Quân Quân như có được vật quý, còn vui mừng hơn cả được ăn thịt.

Trong lúc Lý Văn Li nấu cơm, đại tiểu thư không thể chờ nổi nữa, đọc sách ở ngay bên cạnh.

Những quyển sách này hoàn toàn không giống với những bức vẽ trừu tượng của cổ đại, trong đó là những bức ảnh có màu sắc rực rỡ, cho dù là rau xanh củ cải trồng trong nhà hay là rau dại đều có, phải nói là cần gì có nấy.

Bình Luận (0)
Comment