Hơn nữa những loài cây đó đều kèm theo hình ảnh, tên gọi, công dụng..., thậm chí trên mỗi món ăn đều có một dòng chú giải miêu tả cách nấu.
Bạch Quân Quân nghiêm túc xem trong chốc lát, có vẻ những dòng chú giải này là do Hồ Ly viết sau, cũng thật sự đã làm khó hắn rồi, ở mạt thế mà còn có thời gian nhàn hạ thoải mái viết thực đơn cho loại sách phổ cập khoa học thế này, người này nhàm chán biết bao nhiêu chứ.
Nhưng mà đối với Bạch Quân Quân mà nói, quyển sách này cũng tương đối có ích, dù sao có nó rồi nàng sẽ chẳng còn sợ không tìm được rau xanh ở nơi thôn quê thế này nữa.
Bạch Quân Quân tìm được không ít rau dại dựa theo quyển sách này.
Lúc này mọi người quân quầy cùng nhau ăn cơm, mấy người A Đao vẫn ổn, dù sao ngày hôm qua cũng đã bị tay nghề nấu nướng của công tử làm cho khiếp sợ rồi nhưng Hắc Bát thì lại khác, từ trước đến nay hắn chưa từng ăn pa tê bò thương hiệu Hồ Ly.
Lúc đầu hắn nghĩ rằng đãi ngộ của “tù binh” vốn không xứng được ăn uống, ai ngờ người ta lại vô cùng hào phóng, cũng không hề hạn chế hắn ăn cơm, thậm chí còn chia cho hắn một cái chén.
Sau khi nếm thử một miếng pa tê bò, Hắc Bát không thể khống chế mà nước mắt đầm đìa.
Đây là loại thịt thần tiên gì vậy chứ? Quá ngon rồi.
Lý Văn Li cũng không ngờ rằng trên đời này thật sự sẽ có người khóc sau khi ăn đồ ăn hắn nấu, không khỏi hỏi một câu: “Trước đây ngươi làm nghề gì?”
“Ta...” Hắc Bát khóc thút thít trả lời: “Trước kia ta từng học nghề đầu bếp trong một tiệm ăn.”
“Ta rất thích nấu nướng, sư phụ của ta cũng nói ta có thiên phú, đáng tiếc sau đó xảy ra chiến loạn, quán rượu cũng đóng cửa.”
Tiếp theo nữa toàn thành trở nên vô cùng loạn lạc dẫn đến việc trưng binh, sau đó hắn được người nhà giúp đỡ chạy trốn.
Trong ba năm phiêu bạt, nằm mơ hắn cũng muốn trở lại nghề bếp, ở Hắc Tri Chu công việc của hắn chủ yếu cũng là quản lý thức ăn mà thôi. Ngày thường hắn đều bận rộn việc chuẩn bị cơm nước cho mọi người cho nên lúc mọi người bỏ phiếu để chọn ra người lãnh đạo đã cho hắn làm Bát đương gia, chủ yếu quản lý mấy chuyện liên quan đến bữa ăn thức uống hàng ngày.
Nhưng mà Hắc Bát chưa từng nghĩ tới đời này mình lại có thể ăn được món pa tê bò ngon đến như vậy. Sư phụ của hắn thường nói nếu có thể nấu ra một món ăn làm cho người ta cảm thấy ngon đến mức chảy nước mắt thì thật sự là chết cũng không hối tiếc.
Trước đây hắn cũng chẳng tin tưởng lắm, trừ khi cố ý muốn thôi nếu không sao có thể nấu được món ăn làm cho người ta ăn mà muốn khóc được chứ?
Bây giờ hắn thật sự đã gặp được.
Những giọt nước mắt của Hắc Bát đều khiến cho mọi người cảm thấy khá kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục ăn cơm. Dù sao kinh nghiệm nói cho bọn họ biết, đồ ăn có hạn, nếu không tranh thủ thời gian ăn thì đồ ăn sẽ bị cướp sạch một cách nhanh chóng.
Quả nhiên chờ đến lúc Hắc Bát cảm động xong muốn gắp thức ăn lần nữa thì rau xanh trên bàn cơm đã không còn nữa rồi, pa tê bò cũng chỉ còn lại có chút ít.
“!!!” Hắc Bát trợn to mắt nhìn mấy tên ma quỷ đang bưng chén ăn lấy ăn để trước mắt mình, cuối cùng hắn cũng không thèm để ý tới điều gì nữa, nhanh chóng gắp miếng pa tê bò nhỏ nhoi cuối cùng vào trong chén mình.
Cứ như vậy, ngoài Hắc Bát ra, những người khác đều dùng thời gian nhanh nhất để ăn no.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người lại quay về trên tường một lần nữa, tính toán thời gian thì nhóm thổ phỉ cũng nên mò đến theo khói báo động rồi.
Tiếp theo phải xem Hắc Bát biểu diễn thế nào.
Lúc này vẻ mặt của Hắc Bát vô cùng ai oán, biết rằng chủ lực của chiều nay là hắn mà còn không cho hắn nhiều đồ ăn một chút, không biết rằng nếu không ăn no thì sẽ không làm được việc gì ra hồn sao?
Thật sự là đáng giận quá đi mất.
Quả nhiên bọn họ mới đứng ở trên tường không bao lâu thì đã có hai bóng đen nho nhỏ chạy tới.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đứng trong chỗ tối, nhìn thấy hai cái bóng đen nho nhỏ đó thì không khỏi nghi hoặc, sao hai người này nhìn có vẻ quen mắt vậy nhỉ?
Mà sau khi chạy đến dưới tường thành, hai huynh đệ kia cũng không đi vào, chỉ nhìn Bát đương gia quen thuộc ở trên lầu, lên tiếng: “Bát đương gia, sao ngài lại ở trong này? Nơi này có bẫy đấy, ngài mau đi cùng chúng tôi đi.”