Bạch Quân Quân lặng lẽ vung cây roi hoa thuỳ đồng ra, cuốn lấy một cây cọc gỗ ở đối diện, sau đó giống như người vượn trong rừng núi nhẹ nhàng nhoáng một cái đu qua đó.
Lý Văn Li thấy đại tiểu thư nhẹ nhàng đi qua, không nhịn được cong môi cười, một lúc lâu sau hắn mới thản nhiên đi trên sợi dây.
Thể cốt của nguyên chủ yếu, cũng chưa từng học võ công, nhưng hắn và Bạch Quân Quân đều sở hữu dị năng, cho nên Lý Văn Li nhìn thì giống như dẫm lên dây sắt, thật ra là chạy như bay, là gió đưa hắn đi.
Một trăm mét xích sắt này đối với thổ phỉ mà nói, một lần vừa đi vừa về đơn giản là đòi mạng, mà một nhóm người này lại dễ dàng đi qua.
Nếu như bọn họ nhìn thấy, đoán chừng sẽ buồn bực chết.
Mọi người đi tới bên này vách đá, bây giờ mới phát hiện dường như vách đá còn có những bậc thang nhỏ nhìn không rõ.
Những bậc thang đá này rất nhỏ cũng rất không thực, cố gắng lắm có thể đạp xuống một chân, có bậc thậm chí chỉ có thể đặt xuống nửa bước.
Chúng nó quanh co khúc khuỷu hiện đầy vách đá, mỗi một bậc "Thang trời" đều có thể thông đến một cái quan tài.
Nghĩ đến người xưa đều thông qua loại phương thức này vận chuyển quan tài đến nơi đây cất giữ, Bạch Quân Quân đã cảm thấy tê hết cả da đầu.
Đối với người sở hữu dị năng mà nói loại việc vượt nóc băng tường này đều khó khăn, chớ nói chi là chỉ là cơ thể người phàm.
Rốt cuộc người xưa làm sao làm được, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, lúc này cũng không phải lúc thưởng thức kiệt tác của người xưa, bọn họ là đến bắt tàn dư của Hắc Tri Chu.
Vị trí của mấy người là một cái bục bằng phẳng, sơn động cách bọn họ gần nhất, vẫn phải bò thang trời một lúc mới có thể đến.
Lúc này Lý Văn Li là người đầu tiên đi ra ngoài.
Thấy Lý Văn Li leo lên trước, Bạch Quân Quân đã đi theo sau hắn.
Đám A Đao không còn cách nào, chỉ có thể chặn hậu cho bọn họ.
Bò cái thang như này, Bạch Quân Quân không có cách nào lợi dụng năng lực của dây leo, nàng đang cảm thấy tay chân mệt rã rời, đột nhiên dưới chân một luồng lực vững chắc xuất hiện.
Nàng ngẩng đầu liếc một chút, chỉ thấy Lý Văn Li thoáng quay đầu lại, hơi cong môi với nàng.
Là hắn dùng kiếm gió ở trong không khí giúp nàng tạo một cái bậc thang vô hình.
Lúc này cho dù Bạch Quân Quân không giẫm trên cái thang này, cũng có thể mạnh mẽ đi lên.
Bạch Quân Quân cảm thấy trong lòng ấm áp, không ngờ Lý Văn Li cẩn thận như thế.
Mọi người cứ như vậy chậm rãi leo lên sơn động gần nhất.
Lúc này, sơn động cực kỳ yên tĩnh, đi tới cũng không biết là thông đến hướng nào.
Lý Văn Li thoáng phóng ra dị năng, lợi dụng gió để cảm nhận tình hình của tuyến đường.
Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi mở mắt.
"Thế nào?" Bạch Quân Quân quan tâm.
"Những hang núi này cơ bản đều thông nhau, nhưng trong lòng núi có một nơi kín không kẽ hở, gió bị bắn ngược trở về."
Ngụ ý, nơi đó có lẽ cũng là nơi bọn họ muốn tìm.
Có Lý Văn Li dò xét, Bạch Quân Quân cũng không làm nhiều chuyện vô ích, trực tiếp đi theo Lý Văn Li về phía lòng núi.
Đường trong núi là sau này mọi người lợi dụng những khe hở ban đầu khai mở gia công, đối với một nam hài tử cao gầy mà nói, bọn họ vẫn phải khom người mới có thể đi qua.
Nhưng Bạch Quân Quân thì không tồn tại áp lực như vậy.
Bên trong ngọn núi cong cong quấn quấn rất giống mê cung, nếu không phải Lý Văn Li dùng dị năng quét nhìn lòng núi, chỉ sợ cũng sẽ lạc đường chín lượt mười lần ở trong lòng núi này.
Ước chừng sau nửa canh giờ, cuối cùng mấy người đi đến trước một tiền đình rộng rãi.
So sánh với đường nhỏ chật chội, nơi này đơn giản có thể sử dụng từ cao lớn nguy nga để hình dung.
Trong cái đình này có một trận pháp thần bí, trên đó còn có rất nhiều Huyền thú.
Nhưng lúc này, toàn bộ những con Huyền thú đều bị đổ, nằm ngã trái ngã phải, một cánh cửa đá sau trung đình cũng bị cưỡng ép mở ra.