Bạch Quân Quân thấy rõ một hàng người đứng đấy cũng kinh hãi, vừa rồi chỉ lo nhìn đá phát sáng trên mái vòm ngược lại không phát hiện ra mặt đất có một loạt xác sống đang đứng… Không là người chết sống lại.
Những người này có dáng vẻ nàng không thể quen thuộc hơn nữa, trong mạt thế người bị thi độc lây bệnh không phải chính là như vậy sao?
Thảo nào cả đường cũng không thấy người của Hắc Tri Chu, thì ra tất cả bọn họ đều tụ tập ở chỗ này, đang tiến hành dị biến tập thể.
Nhưng mà nơi này là chỗ nào? Bọn họ đang êm đẹp tại sao lại dị biến?
Lý Văn Li vươn tay cắt ngang trước mặt mọi người, ra hiệu cho đám Tiểu Thiền lui về sau.
Ý của hắn cũng rất đơn giản: Giữ vững lối ra, không thể để cho những người quỷ dị này chiếm lấy lối ra.
A Đao không ngốc, đã hiểu ý của Lý Văn Li, bước nhanh trở về chỗ cửa động.
Lúc đó những con mắt giống như hạt châu của những người đứng thẳng tắp ở đó không bị khống chế chuyển động theo sự di chuyển của bọn họ.
Không biết nguyên nhân gì, bọn họ chỉ có tròng mắt chuyển động, thân thể lại trì trệ không có cử động.
Lý Văn Li cảnh giác nhìn chằm chằm vào những người như tượng binh mã này, lông mày không tự giác nhíu lại.
Chưa từng nghĩ lại thời cổ đại cũng có thi khuẩn, hơn nữa nhìn sức truyền nhiễm của nó cũng không yếu. (Thi khuẩn: vi khuẩn trong xác chết)
Loại thi khuẩn này thông qua vết thương hở mà đi vào cơ thể con người, nó sẽ nhanh chóng ăn mòn tiểu cầu trong cơ thể con người (nhỏ hơn huyết cầu, giúp làm đông máu), thay đổi chức năng của cơ thể, cuối cùng biến thành một xác sống nhìn thấy người sống là sẽ dốc sức cắn.
Loại vi khuẩn gây bệnh này gần giống như bệnh chó dại, nhưng khó trị hơn so với bệnh chó dại.
Nó không có thời kỳ ủ bệnh, nhiễm phải sẽ trực tiếp biến đổi, lại không có khả năng trị khỏi, biện pháp giải quyết duy nhất chính là phá hư trung khu thần kinh của nó sau đó thiêu hủy.
Nhưng người xưa đối với quỷ thần có lòng kính sợ, nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không tới gần phần mộ, cho nên mặc dù có thi khuẩn thì người bị lây nhiễm cũng ít lại càng ít.
Chỉ là không nghĩ tới có một ngày, vậy mà lại có hơn tám trăm người trốn vào thâm sơn nội địa này, trùng hợp trong thâm sơn nội địa này còn có thi khuẩn, những người này đã xui xẻo trúng phải.
Một đợt này thật đúng là làm lớn chuyện rồi.
Những người này còn tưởng rằng tiến vào mộ huyệt tìm kiếm sự che chở, thật tình không biết lại khiến cho chính mình dẫm vào con đường không lối về.
Giờ phút này thi khuẩn đã lây nhiễm khiến trong cơ thể của bọn họ phát sinh ra thay đổi, trên mặt những người này mọc ra một lớp lông tơ màu trắng.
Lớp lông trắng này rất nhỏ bé, không để ý kỹ chỉ cho rằng đây là sắc mặt xám xịt.
Trên thực tế tất cả những thứ này đều là thi khuẩn ngưng kết lại, phát triển đến trên mặt mọc lông cơ bản là không cứu nổi nữa.
Dù là nước cỏ cây của nàng cũng không thể chữa được.
Xác định đây là tình huống một tổ thây ma, Lý Văn Li chuẩn bị lấy Hỏa Linh ra trực tiếp thiêu huỷ nơi này.
Nếu không, chờ tổ xác sống này giết ra ngoài, đừng nói thôn trang lân cận, chỉ sợ toàn bộ huyện Đại đều sẽ biến thành địa ngục.
Lý Văn Li nhẹ nhàng búng ngón tay, chuẩn bị kết nối với Hỏa Linh trong cơ thể.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là, Hỏa Linh trong cơ thể lại như đá chìm đáy biển, hoàn toàn mất liên lạc.
Lý Văn Li nhíu mày, kết nối lại lần nữa.
Phen điều tra này lại khiến cho hắn khiếp sợ, khí tức bên trong không chỉ có Hỏa Linh bị mất, ngay cả hệ Phong, dị năng hệ Thủy, tất cả cũng mất rồi.
Bên trong khí tức của hắn rỗng tuếch, ngoại trừ ngũ giác nhạy bén, thì hắn đã không khác gì người bình thường.
Lý Văn Li biến sắc, hơi nhìn về phía Bạch Quân Quân thấp giọng nói: "Dị năng của ta mất rồi."
"?"
Bạch Quân Quân tràn đầy kinh ngạc, cũng theo bản năng liên hệ với mầm nhỏ trong người, nhưng lúc này mới phát hiện ra dị năng của nàng cũng mất rồi.
Một mầm nhỏ một lá trong khí tức biến mất rồi!
Bạch Quân Quân mở to hai mắt nhìn, nàng tìm tất cả những nơi trong cơ thể có khả năng giấu mầm nhỏ một lần, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Lúc này, Bạch Quân Quân cũng bất chợt phát hiện ra bọn họ gặp phải chuyện lớn rồi.