Bạch Quân Quân bất đắc dĩ liếc nhìn mọi người một chút: "Nếu đã quay lại, vậy thì đuổi theo đi."
Nói xong chạy lên trên tầng lầu.
Lúc đó A Đao đang dừng lại ở phía trước nhìn Bạch Quân Quân một chút, cuối cùng không hề nói gì, trầm mặc theo sau.
Cứ như vậy, mấy người rất nhanh đã tới mái vòm trước hành lang.
Hành lang này là hướng nghiêng lên trên, thông đến hướng nào không biết, nhưng may mà có nhiều bó đuốc bên trong hành lang, khiến xung quanh không tính là quá tối.
Đám Tiểu Thiền đi theo sau lưng Bạch Quân Quân một mạch lên trước, nhưng không biết chạy bao xa, đột nhiên bọn họ nhìn thấy bên trong hành lang có một bộ y phục màu đỏ tươi.
Tiểu Thiền bị dọa lảo đảo một cái thiếu chút ngã sấp xuống.
Trong chốc lát mới nhìn rõ ràng, bộ y phục đỏ tươi này không phải mị ảnh ở cổ mộ, mà chính là công tử nhà mình.
So với sự bối rối của Tiểu Thiền, Bạch Quân Quân thì lại khác, nàng bình tĩnh chạy đến bên cạnh Lý Văn Li, kỳ quái nhìn hắn một cái: "Chờ cái gì ở chỗ này vậy?"
Lý Văn Li đang nghiêm túc nhìn bích hoạ đột nhiên hoàn hồn, đang định nhìn lại nói chuyện với đại tiểu thư, kết quả là nhìn thấy đám A Đao ở sau lưng Bạch Quân Quân.
Nhìn thấy bọn họ Lý Văn Li nhịn không được nhíu mày: "Các ngươi... Không phải đi ra ngoài rồi sao?"
"..." A Đao đưa đám Tiểu Thiền ra ngoài xong rồi chính mình quay về trầm mặc.
"..." Bị A Đao đưa ra ngoài, mấy người Tiểu Thiền nhìn thấy A Đao trở về cũng đi theo trở về cũng trầm mặc.
"..."
Lý Văn Li nhìn thế này còn có cái gì không hiểu.
Hóa ra mấy đứa này đều nói dối.
Lý Văn Li đang định giáo huấn vài câu, Bạch Quân Quân đã mở miệng trước một bước.
"Đến cũng đến rồi, cũng không thể để bọn họ lại rút ra ngoài."
Bạch Quân Quân hiếm khi vì đội bảy người nói chuyện.
Lý Văn Li trợn mắt nhìn mấy người cả gan làm loạn một chút, chỉ nói ra ngoài rồi phạt, sau đó cùng Bạch Quân Quân nói chuyện chính.
"Nơi chúng ta đang đứng bây giờ chính là mộ đạo, hai bên đều khắc cuộc đời của chủ mộ, đi vào trong đoán chừng chính là mộ chủ."
"Cuối cùng đã tới rồi sao?" Bạch Quân Quân cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ở bên ngoài dây dưa nửa ngày, lúc đầu cho là tốc chiến tốc thắng rồi về nhà ăn cơm, hiện tại đoán chừng đã tám chín giờ rồi.
Bọn họ đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết người trong nhà có phải đang l sốt ruột hay không.
"Đây là mộ huyệt của ai thế?" Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua những hình vẽ trừu tượng đó hỏi, mấy người Tiểu Thiền cũng nín thở chờ đợi đáp án.
"Chung Sơn bá chủ, vua của Đông Địa một ngàn năm trước."
Lý Văn Li vừa dứt lời, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây chính là đại nhân vật khó lường trong truyền thuyết.
Hơn một ngàn năm trước, nước Bạch Câu thậm chí còn chưa lập quốc, khi đó trên vùng đại lục này chia làm tứ đại bá chủ Đông Nam Tây Bắc, Chung Sơn bá chủ chính là vua của Đông Địa.
Truyền thuyết kể rằng Chung Sơn bá chủ đam mê thuật tu tiên, sau này quy tiên thành Đông Tuần thiên tôn thứ 33 ở trên trời chủ yếu phụ trách cai quản tài phú của dân gian.
Có không ít dân chúng đều sẽ tế bái Đông Tuần thiên tôn coi hắn như thần tài.
Chưa từng nghĩ có một ngày bọn họ vậy mà lại đi vào trong huyệt mộ của thần tài.
Thảo nào nơi này được gọi là tiên nhân cư!
Đám người Tiểu Thiền thấp thỏm liếc nhau.
"Chuyện này. . . Vị Chung Sơn bá chủ này sẽ không trách tội chúng ta chứ?"
Dù sao quấy rầy thần tiên nghỉ ngơi cũng không tốt lắm.
Nhưng không đợi Lý Văn Li nói chuyện, A Đao ở ngay sau mấy đứa nhỏ bồi thêm một câu: "Nếu thật sự đã quy tiên thì sẽ không có mộ huyệt, ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
Hiếm khi thấy được có người xưa không phong kiến mê tín, Bạch Quân Quân thật sự thay đổi cách nhìn về A Đao.
Nàng nhịn không được gia nhập nói chuyện phiếm: "Có mộ cũng không chứng minh được người ta không phải thần tiên, nói không chừng đây là người đời sau lập mộ chôn quần áo và di vật cho hắn thì sao."
Vừa nhận được một tia an ủi nhưng cả người Tiểu Thiền cũng không ổn lắm.
"Vậy... Vậy chúng ta có đi vào hay không?"