"Vào chứ, chúng ta không phải là vì quấy rầy bá chủ Chung Sơn an nghỉ, mà chính là muốn bắt lấy người làm ồn bá chủ Chung Sơn, trả lại cho bá chủ một giấc ngủ ngon, chúng ta mới là người chính nghĩa ngay thẳng."
Lý Văn Li nghiêm túc tìm một lý do không tệ cho đoàn người.
"Có... có đạo lý."
Tiểu Thiền quả nhiên đã bị tẩy não rồi.
Nhìn thấy bọn họ không hề sợ hãi nữa, Lý Văn Li mới nói tiếp với Bạch Quân Quân: "Bên này tất cả đều là ca tụng công lao vĩ đại của bá chủ Chung Sơn không có giá trị gì, nhưng một bên khác ngược lại là có chút thú vị."
Lý Văn Li nói xong dẫn Bạch Quân Quân đi đến cuối cùng của hành lang.
Chỉ thấy nơi này vẽ một nam nhân mập mạp đến một nơi có dãy núi vờn quanh du lịch.
Bức tranh thứ hai là hắn giơ một khối đá lên không biết đang nói cái gì.
Bức tranh thứ ba là điểu thú quỷ Dạ Xoa toàn bộ bị khối đá làm cho kinh hãi thần phục dưới chân bá chủ Chung Sơn.
Bức tranh cuối cùng thì là bá chủ Chung Sơn cưỡi mây theo 28 Tiên Hạc bay vút lên trời.
Nhìn thấy những bức tranh liên hoàn này, Bạch Quân Quân chỉ có thể suy đoán ra.
"Chẳng lẽ bá chủ Chung Sơn này lúc đi du lịch nhặt được một khối đá kỳ lạ, khối đá này khiến cho hắn chiến thắng một số sức mạnh không thể chiến thắng, thậm chí cuối cùng còn quy tiên?"
Lý Văn Li gật đầu, Bạch Quân Quân nói cùng với sự phỏng đoán của hắn không sai biệt lắm.
Chờ xem hết những thứ này Lý Văn Li tiếp tục dẫn Bạch Quân Quân đi xuống dưới, sau đó đã đến trước cửa đá lấp kín, cánh cửa đá này đang mở rộng, đoán chừng là Hắc Lục chạy quá vội vàng ngay cả cửa cũng không kịp đóng.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Ở trên cánh cửa đá này còn có một bức tranh lớn, chạn trổ hoa văn xung quanh ở giữa là hai bức tranh.
Trong đó một bức là một khối đá tọa lạc ở trong ao, bên trên viết Hạo Nhiên Chính Khí.
Một bức tranh khác lại có lít nha lít nhít người, những người đó không nhìn rõ mặt nhưng đều cực kỳ uy vũ, mà bức tranh này cũng có bốn chữ: Âm binh trấn thủ.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chú ý là phía trên hai bức tranh, nhưng đám A Đao nhìn lại là tảng đá lớn trên cửa viết bốn chữ: Nhập mộ sẽ phải chết.
Mấy người A Đao may mắn mà có Lý Văn Li nên nhận biết được không ít chữ.
Mấy chữ này mặc dù là cổ thể nhưng bọn họ vẫn nhận ra, mọi người giống như giải mã ra được chuyện gì ghê gớm lắm, tất cả đều run lẩy bẩy không dám nói lời nào.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân dường như không nhìn thấy bốn chữ lớn ở trước mặt, như cũ ngẩng đầu thảo luận tác phẩm nghệ thuật trên cánh cửa.
"Có nhớ trên tay Hắc Lục cầm cái gì hay không?" Lý Văn Li hỏi.
Bạch Quân Quân cẩn thận nhớ lại, trên tay hắn cầm một khối đen sì, vật kia dùng vải che lại không thấy rõ, nhưng hình dáng quả thực gần giống tảng đá kia.
Nàng lóe lên ánh sáng thần kỳ: "Chẳng lẽ hòn đá kia vào tay Hắc Lục rồi? Nói không chừng những xác sống đó vẫn là do tảng đá kia giở trò quỷ!"
"Đá có thể biến con người thành thi thể hay không ta không biết, nhưng dị năng của chúng ta khẳng định có liên quan đến cái này."
Dù sao vừa rồi có một bức tranh chính là các loại Dạ Xoa yêu ma quỷ quái đều bị cục đá kia hàng phục.
Dị năng của bọn họ nói không chừng thật sự đúng là thứ gì đó cùng dòng với pháp thuật ở cổ đại, cũng bị đá kia ức chế.
Bạch Quân Quân lập tức giật mình: "Vậy chúng ta nhất định phải nhanh tìm được Hắc Lục."
"Đúng, để hắn chạy đi hậu hoạ là vô tận."
Sau khi Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đạt thành nhận thức chung, bước nhanh vào trong huyệt mộ, đối với bốn chữ trên cửa đá quả nhiên không nói tới một lời.
Đám Tiểu Thiền nhìn thấy hai người này như lọt vào trong sương mù, nói một đống thứ, sau đó bệ vệ đi vào, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Lão đại của bọn họ quả thực đã xem hết tất cả mọi thứ rồi sao?
Có cần quay lại cửa chính viết mấy chữ ông trời ơi hay không?