Lý Văn Li và Bạch Quân Quân bị lừa một vố, lửa giận trong lòng bốc lên tới mức đỉnh điểm.
Hắn bảo A Đao ở lại chăm sóc những người bị thương còn mình và Bạch Quân Quân lại đuổi theo một lần nữa.
Từ lúc nãy cho đến bây giờ chẳng qua chỉ mới một thời gian ngắn mà thôi, cho dù Hắc Lục này mọc ra tám cái chân thì cũng không thể chạy xa được.
Rất nhanh bọn họ liền nghe thấy tiếng cơ quan vang lên từ trong phòng của chủ mộ.
Hai người gấp rút chạy về, vừa lúc nhìn thấy nắp quan tài kia lại bị đẩy ra, thi thể cũng bị kéo ra bên ngoài.
Rõ ràng rằng người kia đang trốn trong quan tài này.
Nhưng lúc Lý Văn Li và Bạch Quân Quân sáp đến lại phát hiện ngoài âm thanh bánh răng chuyển động ra thì trong quan tài không hề có gì khác thường cả.
Rất rõ ràng nơi này có mật đạo, Hắc Lục đã chạy ra từ nơi này.
Nhưng mà lúc này mật đạo đã đóng lại, nếu muốn đuổi theo bọn họ chỉ có thể nhanh chóng tìm cơ quan mở cửa.
Nhưng mà quan tài bằng đá này vô cùng kỳ dị, hai người tìm một lúc lâu cũng chưa phát hiện được nơi nào có nút ấn hoặc là cơ quan.
“Không cần gấp, từ từ tìm manh mối.” Bạch Quân Quân nhắc nhở một câu: “Hắc Lục còn có thể tìm được, ta không tin chúng ta không bằng hắn.”
“…” Dù sao Hắc Lục cũng là dân trộm mộ chuyên nghiệp đấy.
Đương nhiên lúc này Hắc Lục, người đang vội vàng chạy trối chết không hề biết Bạch Quân Quân đang phỉ nhổ hắn.
Lý Văn Li bị lời nói của Bạch Quân Quân chọc cười, tâm trạng vốn đang vô cùng lo lắng cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn quyết bình sứt chẳng cần giữ gìn, ngồi bệt xuống nền nhà, nghiêm túc nhìn vào chiếc quan tài này.
Nói ra thì quan tài này cũng được chế tạo từ đá, những tác phẩm điêu khắc ở bên trên vẫn là những điều liên quan đến cuộc đời của bá chủ Chung Sơn.
Trong đó có một mặt dường như miêu tả những điều liên quan đến việc sau khi thành tiên.
Chỉ thấy bá chủ Chung Sơn đang đứng ở một nơi tương tự như đài cao, trên đài cao đó có viết ba chữ rõ ràng là “Đài Thăng tiên”.
Nói đến Đài Thăng tiên, trong truyền thuyết những thần tiên đứng hàng tiên ban trên ba mươi ba trùng thiên đều sẽ đi qua nơi này.
Bọn họ lên Thiên đình từ Đài Thăng tiên rồi vào Nam Thiên môn, còn một nơi được nhiều người biết đến giống như Đài Thăng tiên đó là một nơi gọi là Đài Tru tiên, chính là nơi thần tiên bị phạt hạ phàm phải đi qua.
Mà bá chủ Chung Sơn này lại đi lên từ Đài Thăng tiên, chứng tỏ hắn có thể chính thức thành tiên.
Trên quan tài có những bức điêu khắc bằng đá này vốn là một chuyện hết sức bình thường nhưng mà nếu Hắc Lục đã biến mất trước mặt bọn họ thì có thể chứng minh chắc chắn nơi này có cơ quan. Vậy cơ quan này có liên quan gì đến Đài Thăng tiên không?
Lý Văn li đang suy nghĩ thì Bạch Quân Quân đã xắn ống tay áo lên muốn chui vào trong quan tài.
“Ngươi làm gì thế?” Lý Văn Li lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, giữ chặt lấy đại tiểu thư.
Đây chính là nơi mà xác ướp cổ nghìn năm tồn tại, không biết bên trong có bao nhiêu vi khuẩn từ xác chết, đại tiểu thư cứ như vậy mà muốn chui vào trong này, không khỏi quá lỗ mãng rồi.
“Hắc Lục đã ném xác ướp cổ này đi chứng minh hắn đã tìm được đường ở bên trong.”
Bạch Quân Quân khẳng định.
Mà lời này của nàng cũng làm cho Lý Văn Li hiểu ra.
“Đúng… đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới chứ.”
Lý Văn Li cảm thấy bản thân mình thật sự rất ngốc, hắn vừa sốt ruột vừa vội vàng lo lắng kéo đại tiểu thư ra khỏi quan tài: “Loại việc nặng này cứ để cho ta làm.”
Nói xong cả người hắn đã bước vào quan tài, nín thở ngồi xổm xuống nghiêm túc nghiền ngẫm quan tài.
Chỉ thấy nơi này chỉ là một quan tài đá bình thường, bốn phía vẫn khắc phù điêu như cũ, trên phù điêu vẫn là các loại tiên hạc, kim long cưỡi mây đạp gió.
Nhưng mà những tiên hạc, kim long này lại có đôi mắt được làm từ hắc diệu thạch, chỉ bằng một cái liếc mắt Lý Văn Li đã đếm được con số bốn mươi bảy.
Hắn không khỏi nghi hoặc.
Ở cổ đại, bốn mươi chín là một chu kỳ, từ lúc người xưa qua đời cho đến lúc xuống mồ hạ táng phải cúng tế bốn mươi chín ngày, đèn Trường Minh phải được thắp sáng bốn mươi chín ngày, cứ cách bảy ngày lại phải tổ chức một buổi cúng tế lớn.
Nghĩ đến tập tục này, lúc nhìn tiên hạc và kim long một lần nữa, quả nhiên Lý Văn Li nhìn ra điểm khác biệt.