Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 452 - Chương 452. Mở Mật Thất

Chương 452. Mở mật thất Chương 452. Mở mật thất

Lý Văn Li đánh dấu những vị trí thứ bảy rồi ấn từng chỗ một.

Quả nhiên những đôi mắt như hắc diệu thạch này tự động lõm vào bên trong, mà lúc này bên trong quan tài cũng vang lên âm thanh bánh răng chuyển động.

Chẳng bao lâu sau, dưới chiếc gối đầu vừa rồi vẫn còn bình thường đột nhiên có thêm một hang động, một khe trượt cũng xuất hiện ở trước mắt.

Không ngờ rằng nơi này lại có khe trượt.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đưa mắt nhìn nhau một cái, cả hai người đều nhìn thấy ý cười trong đáy mắt đối phương.

Hai người một lòng muốn tìm Hắc Lục để xử lý đang chuẩn bị đi xuống.

Về phần mấy người A Đao và Tiểu Thiền, bởi vì bọn Tiểu Thiền có khả năng trúng phải độc từ xác chết, vốn không thích hợp để tiếp tục mạo hiểm, nhưng mà cho dù ở đây hay ở trận âm binh ở bên ngoài đều có một lượng lớn vi khuẩn từ xác chết đang chuyển động ở trong không khí, nếu rút về theo đường cũ, ngộ nhỡ lại ngửi phải vi khuẩn từ xác chết làm cho bệnh tình nặng thêm thì không ổn.

Cho nên hai người Lý Văn Li và Bạch Quân Quân suy nghĩ sơ qua trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục dẫn theo bọn họ tiến về phía trước.

Dù sao nếu xảy ra biến cố gì đó thì bọn họ còn có thể khống chế.

Nhờ uống nước cỏ cây, lúc này rốt cuộc vẻ mặt của mấy người Tiểu Thiền đã hồng hào trở lại.

Nhìn thấy tình hình này, cuối cùng Bạch Quân Quân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ở mạt thế, bọn họ đã chế tạo ra huyết thanh chống lại virus zombie, nếu như vừa bị cắn mà tiêm huyết thanh vào thì khả năng tiêu diệt được virus zombie ở trong cơ thể là rất lớn.

Mà chín mươi lăm phần trăm nguyên liệu của huyết thanh này là nước cỏ cây.

Lúc này mấy người Tiểu Thiền đã khôi phục tinh thần nhưng vừa bước vào huyệt mộ lại nhìn thấy xác ướp cổ bị chật đầu kia, sắc mặt của bọn họ lại ngay lập tức trở nên trắng bệch.

A Đao bình tĩnh vỗ vỗ bả vai Tiểu Thiền: “Không sao đâu, nó sẽ không đứng dậy nữa đâu.”

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nhìn A Đao một cái với vẻ kỳ lạ, bọn họ còn chưa lên tiếng, sao A Đao lại có thể chắc chắn như vậy?

“?” A Đao nhìn lại bọn họ một cách vô tội.

Tất cả tám trăm xác sống trong trận âm binh vừa rồi đều đã thân một nơi đầu một nẻo.

Tất cả xác sống thân một nơi đầu một nẻo đều ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không phải điều này đã nói rõ rằng sau khi bị chém đầu thì đống xác sống này sẽ không nhúc nhích nữa sao?

Dù sao hắn cũng là đệ tử ưu tú nhất trong nhóm tử sĩ, nếu chút năng lực quan sát đó mà cũng không có thì sao có thể khôi phục được sự vinh quang của tử sĩ chứ?

“…” Lý Văn Li.

“…” Bạch Quân Quân.

Hai người không thể nào phản bác, chỉ có thể bảo bọn họ đuổi theo mình.

Vẫn theo lệ cũ, những người đuổi theo hướng đó vẫn do Lý Văn Li dẫn đầu nhảy xuống khe trượt, Bạch Quân Quân theo sau, rồi sau đó là Tiểu Thiền, Tiếu Diện, Lão Tăng, Thố Tử lần lượt trượt xuống, cuối cùng mới là A Đao chặn hậu.

Khe trượt này không hề ngắn, cứ trượt mãi trượt mãi không biết dẫn đến đâu, hơn nữa sau khi bọn họ xuống dưới, cửa quan tài ở bên trên cũng dần dần đóng lại.

Nguồn sáng duy nhất đã không còn nữa, thoáng chốc xung quanh tối đen như mực, tối đến mức cho dù đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân vẫn ổn, dù sao khả năng nhìn trong bóng tối của bọn họ không kém, vẫn có thể nhìn thấy những thứ xung quanh mình.

Nhưng mấy người A Đao lại tương đối thảm.

Dù sao mặc dù bọn họ có dị năng nhanh nhẹn nhưng đôi mắt lại chỉ là đôi mắt bình thường, cho nên giờ phút này tựa như đang bị bịt mắt trượt xuống vậy.

Không nhìn thấy gì cả.

Không biết đã trải qua bao lâu, A Đao chỉ cảm thấy tốc độ trượt càng ngày càng chậm, sau đó từ từ dừng lại.

Hắn sờ soạng tìm đám người Tiểu Thiền nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra không thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đâu nữa.

Ở nơi tối tăm này mà hai người lại biến mất, hơn nữa hai người này còn là trụ cột của mấy người bọn họ.

A Đao ngây ra.

“Không phải lúc nãy phía trước ngươi là Bạch Quân Quân sao?” A Đao sốt ruột hỏi.

“Phải, đúng vậy.” Tiểu Thiền trả lời một cách vô tội: “Nhưng mà vừa rồi tối quá ta không nhìn thấy gì cả, cũng không biết bọn họ biến mất vào lúc nào nữa. Lúc ta xuống đến đây có gọi tên hai người bọn họ nhưng mà không ai đáp lại ta cả.”

“Lúc nãy ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như lúc trượt xuống cái khe này có chỗ nào đó không thích hợp lắm.”

Bình Luận (0)
Comment