Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nghiêm túc nghiên cứu cái hộp hoa văn này, nhưng nó không có một tia khe hở, cũng không biết cơ quan ở đâu.
Lúc này còn ở trong sơn động, để tránh biến cố bọn họ chỉ có thể chèo thuyền rời đi trước một bước.
Nói đến chỗ này chỉ xuất hiện một con trăn rừng, cũng không biết một con khác là chết rồi hay là đã sớm chạy mất.
Bạch Quân Quân giải trừ cấm chế của dây leo, một đoàn người lần nữa chèo thuyền ra bên ngoài.
Cũng không biết phiêu lưu trong sơn động này bao lâu, cuối cùng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Mọi người không khỏi mừng rỡ tăng nhanh tốc độ rời đi.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện nguyên bản dòng chảy của dòng sông như nước đọng có biến hóa.
Dòng sông chảy xiết hướng ra phía ngoài, cho dù A Đao không dùng lực, con thuyền nhỏ này cũng có thể tự trôi ra phía ngoài.
Cuối cùng qua một lát, động huyệt mờ tối đột nhiên có thêm một vòng trắng bạc. . . Đó là ánh trăng?
Vậy mà đến cửa ra!
Mọi người nhất thời vui vẻ trở lại, đang định tiếp tục ra bên ngoài, đột nhiên sóng nước bên dưới thuyền xao động, bọn họ giống như mũi tên bay thẳng ra ngoài.
Bạch Quân Quân tay mắt lanh lẹ đưa tay kéo dài đám dây leo bên trên huyệt động này, để dây leo cuốn lấy người trên thuyền nhỏ kéo lên trên.
Chính vào một giây sau khi mọi người rời khỏi con thuyền, chiếc thuyền kia đột nhiên ngã lộn nhào biến mất.
Lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra ở chỗ này lại là miệng của một thác nước cực lớn!
Nói ra thì thác nước lớn này ở ngay trước mặt, vậy mà ở bên trong một chút tiếng vang cũng không nghe thấy.
Nếu không phải Bạch Quân Quân phản ứng nhanh, chỉ sợ hiện tại bọn họ đã như cá chép hoá rồng, lại một lần nữa chật vật không chịu nổi.
Mấy người chưa tỉnh hồn nhìn thoáng qua nhau, một hồi lâu sau, Bạch Quân Quân mới thao túng dây leo vung tất cả mọi người lên trên vùng đất bằng.
Mọi người chật vật rơi xuống đất còn thuận thế lộn mấy vòng mới đặt chân được xuống.
Mà lúc này ngọn núi lớn ở đối diện lại lần nữa truyền đến dị biến.
Chỉ thấy ngọn núi đột nhiên rung động, bên trong truyền ra tiếng nổ vang rung trời, tiếng động kia như thể có người ở bên trong thả thuốc nổ để cho nổ núi.
Tất cả mọi người không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cảm thấy rõ ràng.
Chắc là bọn họ cầm viên đá kia đi, mộ huyệt không cảm giác được sự tồn tại của viên đá, mất đi một loại cân bằng nào đó cho nên đổ sụp rồi.
"Đáng tiếc cho bá chủ Chung Sơn hưng thịnh một thời." Lý Văn Li lắc đầu thở dài cảm thán một câu.
"Có gì mà tiếc, sau khi hắn chết thì cái gì cũng không biết rồi." Bạch Quân Quân ngược lại nhìn rất thoáng, hơn nữa quan trọng nhất chính là đây đường đường là mộ huyệt của bá chủ Chung Sơn, ngoại trừ một số đan dược không dùng được nữa vậy mà một chút vàng bạc châu báu cũng không có, khiến người ta cực kỳ thất vọng.
Lúc đó, Tiểu Thiền nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Không phải, ta thấy có hai gian phòng lớn đầy vàng bạc châu báu."
"? ? ?" Bạch Quân Quân vẻ mặt không ngờ: "Không có khả năng, ở đâu?"
Các nàng đi cùng một đường, mỗi một phòng nàng đều chăm chú nhìn, cũng không phát hiện vàng bạc châu báu gì.
"Không. . . Không phải là, vừa rồi chúng ta qua gian phòng bên kia lục soát, hai gian phòng cuối mộ huyệt tất cả đều là vàng bạc châu báu."
Thố Tử cũng yên lặng nói cho Bạch Quân Quân những gì mình nhìn thấy.
Trước đó, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ở trong mộ chủ đối phó với xác sống kinh khủng này, Lý Văn Li bảo bọn họ đến bên cạnh tìm Hắc Lục.
A Đao đến gian phòng đầu tiên, Tiếu Diện và lão Tăng đến gian phòng thứ hai, Tiểu Thiền và Thố Tử đến gian phòng thứ ba.
Ngoại trừ A Đao phát hiện ra Hắc Lục, đám Tiểu Thiền nhìn thấy đều là một phòng tràn đầy vàng bạc châu báu.
Nhưng khi đó mục tiêu của bọn họ chỉ là tìm được Hắc Lục, cho nên nhìn thấy trong phòng không có Hắc Lục bọn họ đã quả quyết chạy ra ngoài.