Bạch Quân Quân nghe đến đó, thiếu chút phun ra một ngụm máu.
Châu báu hoàng kim mà nàng tâm tâm niệm niệm vậy mà ở ngay gian phòng sát vách?
Hơn nữa nàng vậy mà bỏ lỡ mất chúng nó rồi hả?
Bạch Quân Quân chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, sắc mặt cũng trở nên chán nản.
Chẳng lẽ đời này thật sự không có mệnh đại phú đại quý sao?
Bạch Quân Quân hận không thể một lần nữa trở lại huyệt mộ đó tìm kiếm những châu báu nữ trang đó mò ra mới phải.
Lúc này, trăng treo trên đầu ngọn liễu, chẳng mấy chốc đã là hơn mười giờ đêm.
Bọn họ ở dưới mộ huyệt từ hơn năm giờ chiều, chưa từng nghĩ ở chỗ này tiêu tốn thời gian nửa ngày, kết quả bận bịu một trận, cuối cùng ngoại trừ bắt được một tên Hắc Lục, dường như có thể nói là không thu hoạch được gì.
Lúc này Hắc Lục đang mềm oặt nằm rạp trên mặt đất, xác nhận lâm vào hôn mê sâu.
Mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát mới đứng dậy tìm đường.
Đương nhiên, lúc này dị năng của Bạch Quân Quân dùng rất tốt, nàng chỉ cần thả dị năng ra là có thể cảm nhận được nơi nào quanh đây có lượng khí CO2 dày đặc nhất, dọc theo nơi này liên tục đi về phía trước là có thể đến huyện thành.
Dù sao nơi có nhân khẩu dày đặc nhất kề bên này không ai qua được huyện Đại.
Có Bạch Quân Quân là Kim Chỉ Nam sống, mọi người bước đi cũng không tiếp tục mịt mù.
Nhưng cho dù cuối cùng đã giành được thắng lợi, Bạch Quân Quân vẫn như cũ là vẻ mặt bi thương.
Nàng đau lòng nhìn sang Lý Văn Li: "Hay là hai ta lại đi xuống xem một chút, có khả năng cứu vãn hay không?"
Nàng nói dĩ nhiên là vàng bạc châu báu còn sót lại trong lòng núi.
Lý Văn Li bất đắc dĩ xoa đầu nàng: "Chúng ta cũng không phải không thu hoạch được gì, không phải còn lấy được một căn nhà hay sao?"
Lý Văn Li chỉ vào không gian vỡ nát.
"Vốn dĩ căn nhà đó có thể dùng để chứa vàng bạc châu báu." Bạch Quân Quân vẫn như cũ đau lòng không thôi.
Lý Văn Li cười: "Không sao, chỗ này còn nhiều nền văn minh biến mất, về sau mình ra ngoài đi lòng vòng, chắc chắn sẽ có thu hoạch."
Sau lưng bọn họ mấy người nhìn nhau một cái, luôn cảm thấy hai người này nói không phải chuyện gì tốt.
Nhưng bọn họ biết không thể hỏi, bởi vì trực giác nói cho bọn họ, đáp án rất đáng sợ.
. . .
Mọi người đi trong chốc lát đột nhiên nghe thấy đằng trước có tiếng huyên náo.
"Cửa vào cổ mộ là bên này, nhưng vừa rồi tiếng vang lớn như vậy, chỉ sợ bên trong phát sinh biến cố."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Bất kể như thế nào cũng phải đi qua nhìn một chút!"
Bạch Quân Quân ngưng thần nghe trong chốc lát, chỉ cảm thấy những giọng nói này có chút quen tai.
Sự tò mò qua đi nhìn thoáng qua mới phát hiện, lại là Hắc Bát còn có huynh đệ không may, bọn họ dẫn theo những kẻ may mắn mới chiêu hàng đến đây.
Nói rằng những kẻ này may mắn quả thực không quá đáng, nhìn xem hơn tám trăm người đã biến thành xác sống đầu một nơi thân một nẻo, lại nhìn bọn họ.
Bọn họ chẳng qua chỉ là ăn một hạt giống cây cỏ mà thôi, mà những người đó thế nhưng lại biến thành xác sống.
Vào lúc mấy kẻ mập chuẩn bị bất chấp đi tìm tòi hư thực, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Bọn họ kinh ngạc quay đầu thì nhìn thấy mấy người Bạch Quân Quân xuất hiện ở sau lưng.
"!" Hắc Bát giật nảy mình: "Ngươi. . . Các ngươi. . ."
Huynh đệ không may kia cũng là gương mặt kinh dị.
Rõ ràng đường ở phía trước, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở phía sau?
Hơn nữa sau lưng những người này còn kéo theo một người đang bị trói cổ, nhìn kỹ lại là Lục đương gia.
Trời ạ, bọn họ thật sự bắt được Hắc Lục này.
Mà lúc này Bạch Quân Quân mới biết, thì ra bọn họ đến mộ huyệt không bao lâu, huynh đệ không may kia đã trở về Triệu gia trang.
Những huynh đệ ăn hạt giống cây này chấp nhận số phận ở nguyên chỗ chờ đợi mấy người Bạch Quân Quân trở về.