Huyện thái gia vẻ mặt buồn rầu mở to mắt: "Tiểu Điền à, ngươi đêm hôm khuya khoắt không về với lão bà, cứ ở chỗ ta gõ cửa làm cái gì."
". . ." Bị lão gia ghét bỏ quản gia nghẹn lời, một lúc lâu mới kiềm chế im lặng nói: "Lão gia, nhóm tiểu hiệp sĩ trở về rồi."
"?" Huyện thái gia sửng sốt một chút: "Nay sớm như vậy đã trở lại rồi hả?"
"Bọn họ mang theo không ít người trở về đâu, khả năng lo lắng đến muộn có biến thôi."
"? ? ?" Nghe thấy chỗ này Huyện thái gia một chút cũng không thấy buồn ngủ nữa.
Huyện thái gia cố gắng càng nhanh càng tốt từ hậu viện xông ra ngoài.
Chỉ là ông ta nghĩ tới "Rất nhiều người" ý tứ có thể là tiểu hiệp sĩ mang về rất nhiều thi thể, cũng đã từng nghĩ tới khả năng mang về rất nhiều đầu người.
Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ đến, nhóm tiểu hiệp sĩ mang về chính là người sống sờ sờ.
Ở đây có hơn hai mươi nam nhân cao lớn thô kệch đứng đầy công đường của hắn.
Huyện thái gia nhìn thấy chiến trận này, bị doạ giật mình trốn ra sau lưng quản gia, lúc đó đám sư gia nghe thấy tin tức cũng còn buồn ngủ đi ra, nhìn thấy trong viện đám người cao to đen đúa đứng đó, cũng đều trốn ra phía sau lưng của đối phương.
Mọi người phát huy biểu hiện bốn chữ tham sống sợ chết vô cùng tinh tế.
Một lúc lâu, quản gia là người đầu tiên bị đẩy lên làm bia đỡ đạn vẻ mặt kinh dị nhìn sang bọn họ: "Ngươi. . . Các ngươi. . . Chuyện gì đã xảy ra?"
Lý Văn Li gãi đầu xấu hổ giải thích: "Huyện thái gia ngài hiểu lầm rồi, đây đều là những tên hướng ngài quy hàng."
"? ? ?" Huyện thái gia nghe thấy giọng của Lý Văn Li lúc này mới run run rẩy rẩy thò đầu ra từ sau lưng quản gia.
Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của tiểu hiệp sĩ trong đám đại hán to lớn đen đúa này.
Huyện thái gia thở phào một hơi.
"Ông trời ơi, làm ta sợ muốn chết." Huyện thái gia nói xong không hề làm trái với cảm giác vỗ ngực đi ra bên ngoài: "Ta còn tưởng rằng thổ phỉ đã bất thình lình chui vào huyện Đại, chuẩn bị chiếm lấy mũ Ô Sa của ta."
". . ." Lý Văn Li.
". . ." Bạch Quân Quân.
Huyện thái gia có chút im lặng nhìn những hán tử cao lớn thô kệch này liếc một chút: "Haizz, hồ ly huynh đệ, ngươi mang người chết trở về là được rồi, bắt người sống trở lại, ta cũng không dễ xử lí."
Người phụ trách đao phủ ở nha môn của bọn họ đã đi làm lính, hiện tại người trảm đầu cũng không có, mang người sống trở về đây không phải bằng thêm lượng công việc sao?
". . ." Một đám thổ phỉ á khẩu không trả lời được.
Cảm giác Tri Huyện này quả thực là người ma quỷ, lại còn đao phủ, bọn họ chẳng thà chết bất đắc kỳ tử bởi hạt giống cỏ cây kia là được rồi.
"Huyện thái gia, ngài hiểu lầm rồi." Lý Văn Li buồn cười giải thích: "Những người này mặc dù là Hắc Tri Chu, nhưng đã được ta chiêu hàng. Bây giờ bọn họ tự nguyện gia nhập huyện Đại để cho ngài sai khiến. Đương nhiên, bọn họ sau này cũng sẽ coi huyện Đại như nhà của mình, huyện Đại có nguy nan cũng sẽ toàn lực hỗ trợ."
"Cái gì?" Huyện thái gia đơn giản không thể tin vào tai của mình.
Lý Văn Li chắc chắn gật đầu.
Huyện thái gia vẫn như cũ là gương mặt không thể tin được.
Một hồi lâu sau ông ta lôi kéo Lý Văn Li đến một góc: "Hồ ly tiểu huynh đệ à, ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng ta cũng phải m nói rõ cho ngươi, những người này và Lão Khâu thúc không giống nhau.
Mấy người lão Khâu thúc đều là dân lương thiện ta dùng yên tâm, mấy người này điêu dân ta làm sao dám dùng?
Bọn họ đều là lục lâm hảo hán, ngộ nhỡ nổi lên một cái, vặn đầu ta xuống thì làm sao bây giờ?
Ta từng ước nguyện với Bồ Tát muốn ở huyện Đại vì dân chờ lệnh đến 120 tuổi, cũng không thể bởi vì những nhân tố không thể khống chế này, rút ngắn đi thời gian ta vì dân chờ lệnh chứ."
Lý Văn Li im lặng, tuyệt không nghĩ đến huyện lệnh béo mập này lại có lòng tham như vậy, lại còn 120 tuổi nữa, cho dù bọn họ không gia nhập, ông ta cũng không có khả năng sống đến 120 tuổi.