"Không phải ngài thường nói hy vọng có một trăm tám mươi hộ vệ hay sao? Đây không phải đến rồi hả?"
Huyện thái gia khóc không ra nước mắt, một trăm tám mươi người ông ta muốn và một trăm tám mươi thổ phỉ, hoàn toàn không phải một khái niệm nha.
Ông ta muốn chính là sẽ không cắn ngược ông ta, nhưng thổ phỉ có thể phản bội bất cứ lúc nào, ông ta phải làm sao?
Trên mặt huyện thái gia viết đầy chữ từ chối.
Lý Văn Li thở dài: "Chuyện cho tới bây giờ ta cũng không gạt ngài, kỳ thật những người này đã bị chúng ta khống chế, bây giờ ta đưa phương pháp khống chế bọn họ giao cho ngài, bọn họ tự nhiên sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi.
Tương lai nhất định rối loạn, nha môn cần người lại không có ai, cần Binh Giáp không có Binh Giáp, loạn lạc trở lại thì người khổ cũng chỉ là bách tính, ngài giữ lại bọn họ dù sao cũng nhiều thêm một bộ át chủ bài."
Lý Văn Li nói chính là những gì Huyện thái gia nghĩ trong lòng, hắn đã tận tình khuyên bảo như thế, cuối cùng Huyện thái gia cũng nhả ra để cho bọn họ ở lại.
Cuối cùng huyện thái gia đã gật đầu thu lưu, đám thổ phỉ có thể coi như thở phào một hơi, nếu như Huyện thái gia không chứa chấp, chỉ sợ bọn họ lập tức trở thành người vô dụng sẽ bị ném ra bên ngoài làm chất dinh dưỡng cho chậu hoa.
Bây giờ cái mạng nhỏ được bảo vệ, còn có một phần công việc nghiêm túc, có lương thực quan viên để ăn.
Chuyện này vào trước ngày hôm qua bọn họ cũng không dám nghĩ.
Huyện thái gia sai người đưa những người này đi sắp xếp ngày mai lại thống nhất điều phối.
Chờ dọn dẹp xong, Huyện thái gia lúc này mới chú ý tới mặt đất còn một người mềm nhũn đang bị trói.
"Đây là?"
"Hắc Lục." Lý Văn Li trả lời.
"Hắn làm sao biến thành như này vậy hả?" Huyện thái gia nghi ngờ nhìn sang Hắc Lục mềm nhũn thành một bãi bùn, thỉnh thoảng còn co giật, tỏ ý không thể lý giải.
"Chúng ta bắt được hắn ở lăng mộ của bá chủ Chung Sơn, nhưng lúc chúng ta đến đó, lăng mộ của bá chủ Chung Sơn đã bị hắn làm cho rối rắm lộn xộn.
Thậm chí hơn tám trăm người nương nhờ vào hắn đều bị hắn biến thành âm binh, bị bất đắc dĩ chúng ta không thể không chém giết hơn tám trăm người này ở trong huyệt mộ, lúc ấy đuổi theo quá vội vàng, ngay cả lấy thẻ bài thân phận cũng không kịp."
Rõ ràng Lý Văn Li đang uyển chuyển biểu đạt rằng bọn họ tổn thất hơn tám trăm lượng bạc, nhưng lỗ tai của huyện lệnh đại nhân chỉ nghe được một tin tức.
"Các ngươi đến mộ huyệt của bá chủ Chung Sơn?"
Không chỉ có huyện lệnh đại nhân, huyện thừa, chủ bộ, Điển sử, sư gia bên dưới ông ta cũng đều bị hù doạ.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi xúm lại cùng một chỗ.
"Các ngươi... Các ngươi thật to gan."
"?" Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vẻ mặt mờ mịt.
Huyện thái gia sợ hãi túm lấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nhìn một lúc lâu: "Các ngươi không sao chứ? Không gặp cương thi à?"
"?" Hai người tiếp tục mờ mịt.
"Ôi, dân chúng ở huyện Đại, không, phải nói là dân chúng ở Đông Địa ai mà không biết không thể đến Chung Sơn này, bên trong có âm binh bá chủ Chung Sơn trấn giữ, thôn thủ mộ được lưu lại mấy trăm năm trước đó cũng đã bị cương thi này kéo vào trong hang ăn sạch từ lâu, người ở gần đó cũng không dám tới gần nơi này.
Các ngươi... Các ngươi làm sao có cái lá gan đó chứ!"
Huyện thái gia kêu trời kêu đất một trận hoảng sợ than thở, hắn lại một lần nữa tóm lấy tay Lý Văn Li và Bạch Quân Quân: "Các ngươi mới vừa nói cái gì? Hắc Lục này đi vào mộ huyệt, còn biến người sống thành âm binh?"
"Đúng." Hai người gật đầu.
"! ! !" Huyện thái gia giống như bị điện giật thiếu chút nhảy dựng lên, cuối cùng lại đi lòng vòng tại chỗ: "Các ngươi không sao chứ?"
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Lý Văn Li.
Bọn họ có chuyện gì thì còn đứng ở chỗ này hay sao? Huyện thái gia này có phải ngốc rồi hay không.
Huyện thái gia và mọi người không quá chắc chắn nhìn bọn họ tầm vài vòng, xác định bọn họ không có một chút dị biến nào lúc này mới thở phào một hơi, tiếp theo kể lại tất cả những truyền thuyết quỷ dị liên quan tới bá chủ Chung Sơn gần ngàn năm nay.