Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 466 - Chương 466. Lời Dặn Dò Của Lão Khâu Thúc

Chương 466. Lời dặn dò của lão Khâu thúc Chương 466. Lời dặn dò của lão Khâu thúc

Lúc này, bọn họ bưng bát cơm nóng hổi, ăn thịt gà xào hành tây thơm ngào ngạt, cảm giác kia đơn giản chính là bước sang năm mới.

Quả nhiên, vẫn là trong nhà tốt.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ăn say sưa ngon lành, ngay cả đám Tiểu Thiền cũng quên đi sự mệt mỏi rã rời, nghiêm túc ăn như hổ đói.

Nhìn thấy bọn nhỏ rõ ràng đều rất đói bụng, Lão Khâu thúc vừa đau lòng vừa nói: "Ở bên ngoài cho dù như thế nào đi nữa cũng phải ăn no bụng trước đã, thổ phỉ gì đó đều phải xếp sau, thân thể mới là tiền vốn làm cách mạng, ngàn vạn không thể để cho mình đói bụng biết không?"

"Vâng vâng." Mọi người qua loa gật đầu, về phần nghe lọt được bao nhiêu thì không biết.

Lão Khâu thúc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Những ngày này chung sống, bọn họ đương nhiên biết thực lực của đối phương chênh lệch, nếu như chính mình cứng rắn đi theo ra ngoài ngược lại sẽ liên lụy bọn họ.

Cho nên mấy người Lão Khâu thúc chỉ có thể ở trong nhà làm hậu cần.

Chờ mấy tiểu tử đều ăn xong, Khâu Nhị và Khâu Tam sắp xếp cho mọi người thay phiên đi tắm rửa.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cảm thấy phải nói chuyện một lúc với Lão Khâu thúc, nên bảo đám Thố Tử đi tắm trước.

Vào lúc mọi người xếp hàng tắm rửa, hai người quan tâm một chút tình hình ngày đầu tiên Lão Khâu thúc đi điểm danh làm việc.

Nói đến đây Lão Khâu thúc không nhịn được nhếch miệng cười.

"Mấy người chúng ta đến nha môn, mặc dù đều là nội vệ, nhưng giữ chức vụ khác nhau. Ta lớn tuổi rồi không chém giết được, hiện tại chủ yếu đi theo huyện thừa, hỗ trợ hắn hoàn thành công việc văn thư, nhà kho, lương mã, thu thuế của huyện Đại. Ba huynh đệ Khâu Đại thì sắp xếp làm tráng ban, chủ yếu đi theo Huyện thái gia làm việc."

Bạch Quân Quân hiểu rồi, chuyện này tương đương với Huyện thái gia xem trọng ba người, nguyện ý coi bọn họ là cận vệ để nuôi dưỡng.

"Tuy là sắp xếp như thế, nhưng suy cho cùng chúng ta mới đến còn cần một tháng huấn luyện, mỗi ngày ngoại trừ điểm danh, vẫn phải huấn luyện thêm."

"Chăm chỉ học tập, về sau chắc chắn sẽ có cuộc sống dễ chịu." Lý Văn Li cũng vui mừng vỗ đầu vai của ông ấy.

Lão Khâu thúc vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, hi vọng đừng đánh nhau nữa, cuộc sống tốt như vậy cũng có thể nhanh đến."

"Các ngươi hôm nay ra ngoài thế nào? Làm sao muộn như vậy?"

"Ây...Chỉ... Chỉ bắt được một người." Lý Văn Li trả lời úp mở.

Thấy Lý Văn Li nói chuyện mập mờ, Lão Khâu thúc dường như thấy được cả nhà ông ấy vì để săn bắn, không ngại đánh đổi thời gian ẩn núp ở trong rừng sâu núi thẳm.

Chỉ sợ bọn họ cũng là như thế, bởi vì chưa bắt được người nên vẫn cứ dây dưa đến bây giờ mới trở về.

Lão Khâu thúc thở dài an ủi: "Không sao, người chưa bắt được, chúng ta còn nhiều thời gian."

"Vâng vâng." Lý Văn Li và Bạch Quân Quân vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Cứ như vậy, cho là bọn họ chỉ ra ngoài dạo chơi một đêm Lão Khâu thúc vì để tránh cho bọn họ ngày thứ hai ra ngoài tìm thổ phỉ mà đói bụng, đêm nay chỉ vội vàng ngủ hai canh giờ, năm giờ đã thức dậy nhào bột mì làm bánh màn thầu.

Vì chính là để cho bọn họ cho dù đi ra ngoài cũng không bị đói bụng.

Đương nhiên, đám Bạch Quân Quân không biết, tắm rửa xong đã hai giờ rồi, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngả đầu là ngủ.

Ngủ một mạch tới khi mặt trời lên cao mới thức dậy.

Bình thường trong viện đã sớm tranh cãi ngất trời, vậy mà hôm nay, lúc Bạch Quân Quân thức dậy chỉ cảm thấy ngoài sân rất an tĩnh.

Nàng nghi ngờ xuống lầu, bình thường đám tiểu tử chơi phát điên với cây bắt muỗi bây giờ một đứa cũng không thấy, Bạch Táp Táp chỉ thích ở nhà bếp điểm binh điểm tướng cũng không thấy đâu.

Nàng không khỏi nghi ngờ dạo qua một vòng, cuối cùng phát hiện ra người nàng muốn tìm ở phòng khách.

Chỉ thấy Bạch Táp Táp đang dẫn theo Soả Tử, Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ nghiêm túc học viết chữ.

Bình Luận (0)
Comment