Nhìn giấy mực bút nghiên quý giá ở trên bàn, Bạch Quân Quân không khỏi nhướng mày: “Ai đưa đến thế?”
Trong thời buổi loạn lạc này không chi có mỗi củi gạo dầu muối là đắt mà phàm là những sản phẩm thủ công cần sức người sức của chế tạo ra đều rất đắt.
Bởi vì năng lực sản xuất ở thời cổ đại yếu nên giấy mực bút nghiên này vốn đã quý giá rồi, trong thời buổi loạn lạc hiện nay lại càng quý giá hơn.
Mấy ngày nay Bạch Táp Táp đều luyện chữ cho mấy đứa trẻ ở trên bùn cát hoặc là trên bàn ướt, hôm nay lại là lần đầu tiên dùng giấy mực bút nghiên.
Tuy rằng Bạch Quân Quân đã đưa túi tiền có được từ việc bán gạo cho Bạch Táp Táp nhưng nàng không tin một người keo kiệt như Bạch Táp Táp sẽ mua giấy mực bút nghiên.
Quả nhiên Bạch Táp Táp vui mừng cong môi lên, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh: “Ngày hôm qua Diêm chưởng quỹ đưa tới đấy, nàng ấy nói trong quán có rất nhiều hàng hóa tích trữ của quý nhân nhưng mà quý nhân đều ở nhà không dám xuất hiện, số bút mực đó ở trong kho đến mức mốc meo rồi, vứt đi cũng đáng tiếc cho nên mới đưa cho bọn muội.”
Chủ yếu là do ngày hôm qua lúc Diêm chưởng quỹ đến thăm, nhìn thấy Bạch Táp Táp đang ngồi xổm dưới đất dạy ba đứa trẻ viết chữ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đôi mắt của Diêm chưởng quỹ đỏ hoe, lập tức quay về kho hàng khiêng toàn bộ giấy mực bút nghiên trong kho đến đây, còn nói nếu dùng hết rồi sẽ… chuẩn bị thêm cho bọn họ.
Lúc đầu Bạch Táp Táp cũng không chịu nhận, thế nhưng thái độ của Diêm chưởng quỹ rất kiên quyết, nàng không từ chối được.
Sau đó để cảm ơn, nàng đã tự chủ trương tặng một hộp pa tê bò cho Diêm chưởng quỹ.
Nghe xong, Bạch Quân Quân cũng không thèm để ý lắm: “Nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội, muội làm đúng rồi.”
Nhận được lời khen ngợi của trưởng tỷ, Bạch Táp Táp lại lần nữa vui mừng cong môi lên.
Lúc này Tiểu Sơn, Tiểu Vũ và Sỏa Tử đều đang im lặng ngồi luyện chữ ở bên bàn, Bạch Quân Quân tò mò bước đến nhìn thử, mấy đứa trẻ đang viết những chữ tương đối đơn giản trong Thiên Tự Văn.
Bạch Linh Vũ có huyết thống của người Bạch gia, hơn nữa đã trải qua khá nhiều chuyện nên tính tình cũng tương đối trầm ổn, ở độ tuổi này của hắn mà có thể viết ra được những chữ như vậy đã không tồi chút nào rồi.
Tiểu Sơn lại chỉ là một đứa trẻ bình thường, ban đầu cũng tràn ngập tò mò đối với việc viết chữ nhưng thời gian lâu dần không tránh khỏi việc ngồi không yên, có điều nhìn thấy hai bạn học khác đều đang nghiêm túc viết chữ, nó chỉ có thể bắt buộc bản thân mình cũng nghiêm túc hơn, cho nên chữ viết cũng khá bình thường, quy củ.
Nhưng mà điều này cũng dễ hiểu, phần lớn những đứa trẻ bốn, năm tuổi khác cũng đều có trình độ như vậy.
Nếu muốn viết chữ đẹp, ít nhất phải đợi đến bảy tám tuổi, năng lực điều khiển bút tiến bộ hơn mới được.
Thật sự làm cho Bạch Quân Quân kinh ngạc chính là Sỏa Tử, chữ của hắn hoàn toàn khác biệt với con người hắn.
Hắn cầm bút rất vững, đặt bút nhấc bút tràn đầy sự uyển chuyển, chữ viết cũng vô cùng đẹp.
Lúc này Sỏa Tử cầm bút trong tay, dường như đã chìm vào trạng thái thiền định, hắn nín thở tập trung tinh thần, nghiêm túc tựa như đang làm bài thi vậy.
Bạch Quân Quân hoàn toàn ngây dại.
Sỏa Tử như thế sao có thể là người bình thường được?
Lúc đó Hồ Ly cũng vừa mới tỉnh ngủ một cách khó khăn, hắn vừa ngáp vừa xuống tầng, Bạch Quân Quân nhìn thấy thì không khỏi ngoắc tay với hắn.
Hồ Ly nghi ngờ đi tới: ?”
Bạch Quân Quân im lặng chỉ chỉ vào Sỏa Tử đang cúi đầu viết chữ.
Lý Văn Li tò mò sáp đến nhìn, sau đó cũng kinh ngạc: “Chữ của tiểu tử này đẹp thật đấy.”
Bạch Quân Quân kéo Lý Văn Li ra đại sảnh, hai người cứ tùy tiện như vậy mà ngồi xổm dưới hành lang có mái hiên, thì thầm.
“Ngươi có cảm thấy tiểu tử này có gì đó không bình thường không?”
Lý Văn Li nghi hoặc: “Đầu óc hắn vẫn luôn không bình thường mà.”
“…” Bạch Quân Quân cạn lời liếc hắn một cái, sau đó mới nói: “Ý của ta là thân phận của Sỏa Tử kia, thân phận của hắn không bình thường.”
“Ồ, chuyện này ấy hả?” Lý Văn Li quay đầu nhìn thoáng qua Sỏa Tử: “Nhìn mặt hắn là biết hắn không đơn giản rồi.”
“?” Bạch Quân Quân lộ vẻ ngơ ngác.