Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 468 - Chương 468. Thanh Danh Của Đội Bảy Người Vang Xa

Chương 468. Thanh danh của đội bảy người vang xa Chương 468. Thanh danh của đội bảy người vang xa

“Ở thời cổ đại này, những tiểu cô nương xinh đẹp đều gả cho quan to quý nhân, đương nhiên tướng mạo của những đứa trẻ do quan to quý nhân sinh ra cũng đẹp hơn so với người bình thường rồi.

Dung mạo của Sỏa Tử này không đến nỗi là đẹp nhất thế gian nhưng dù sao cũng hơn người bình thường, ngươi cảm thấy người như vậy có thể là người bình thường được sao?

Đừng quên hắn còn có một đại thúc tên A Phi luôn luôn bảo vệ nữa đấy, có đại thúc bình thường nào mà lại liều chết bảo vệ một kẻ ngốc nghếch chứ? Trừ khi A Phi và A Đao là cùng một loại người.”

“…” A Đao bị nhắc tên hắt xì một cái không rõ lý do.

Trên đời này, thật ra gia tộc có thể có tử sĩ rất ít, ngay cả Bạch gia cũng chưa từng nuôi dưỡng tử sĩ nhưng Lý thị dựa vào Bạch gia lại có.

Nói đến điều này thì phải quay ngược về trước kia, bởi vì Lý thị từng là quý tộc, nhưng mà sau đó tổ tiên của bọn họ đắc tội với Hoàng đế nào đó nên mới dần dần xuống dốc.

Có điều mặc dù xuống dốc nhưng tử sĩ của nhà bọn họ vẫn được giữ lại rồi kéo dài cho đến nay.

Mà ở Bạch Câu Quốc này những gia tộc còn có tử sĩ ngoài nhà hắn ra, phỏng chừng cũng chỉ còn lại một ít hậu duệ quý tộc hoàng thất mà thôi.

Bạch Quân Quân nghe được những phân tích của Lý Văn Li thì chỉ cảm thấy khiếp sợ không thôi.

“Hay là… Sỏa Tử này là hoàng tộc?”

Có lời nhắc nhở này, đầu óc của nàng cũng nhanh chóng xoay chuyển không ngừng.

Trên thế gian này, huyết mạch của Hoàng tộc cũng chỉ còn có lão Đại, lão Nhị, lão Tam, lão Cửu cùng với một ngũ Vương gia mà thôi.

Tất cả những hoàng tộc còn lại đều đã chết gần hết trong vài năm nay.

Hơn nữa trong cuộc chiến này, người phải mai danh ẩn tích cũng chỉ có một người… đó là tam Vương gia Hà Thanh Vương, người đã khơi mào sự hỗn loạn ở Bạch Câu Quốc.

Nhưng mà ba năm trước Hà Thanh Vương đã bị giết chết, con trai của ông ta mặc giáp cứu cha, cuối cùng cũng đầu hàng.

Vậy Sỏa Tử là ai?

Cảnh tượng lúc Diêm chưởng quỹ đến nhìn thấy chính là đám người A Đao đang phơi nắng ở hành lang tầng hai, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đang ngồi xổm ở hành lang đại sảnh tầng một thì thầm mà trong đại sảnh, mấy đứa trẻ đang viết chữ.

Nhìn thấy sự ấm áp của năm tháng yên bình tốt đẹp này, khuôn mặt của Diêm chưởng quỹ cũng tràn đầy ý cười.

“Hai người ở đây làm gì vậy?”

Hai người đang bàn bạc việc lớn nhìn thấy Diêm chưởng quỹ đến thì ăn ý đứng dậy, không tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi nữa.

Diêm chưởng quỹ cũng không phát hiện ra sự bất ổn của bọn họ, chỉ cười nói ra mục đích chuyến đi này: “Trời ạ, ta đến gặp hai vị anh hùng trẻ tuổi dấy. Thật sự quá giỏi rồi, các ngươi có biết ở bên ngoài đang lan truyền chuyện gì không?”

“Chuyện gì?” Hai người đều tỏ ra ngơ ngác.

Hóa ra là sáng sớm hôm nay Huyện thái gia lại sai nha dịch dựng đài cao ở cổng thành, kể cho mọi người nghe công tích vĩ đại của đội bảy người vào ngày hôm qua.

Bọn họ chẳng những quét sạch dư nghiệt cuối cùng của Hắc Tri Chu mà thậm chí còn giải quyết cả nỗi lo lắng Chung Sơn đã quấy nhiễu huyện Đại từ lâu. Từ nay ở nơi này sẽ không còn thổ phỉ cũng chẳng còn có cương thi nữa, mọi người có thể yên tâm về nhà.

Mọi người nghe thấy thế thì người nào người nấy đều vui mừng giống như đánh thắng trận vậy.

Cứ như vậy mọi người nhanh chóng kể cho nhau nghe về công tích vĩ đại của nhóm hiệp sĩ trẻ tuổi.

Thanh danh của đội bảy người cứ như vậy mà vang xa.

Diêm chưởng quỹ nghe nói thế đương nhiên cũng muốn đến đây nhìn xem mấy người trong đội bảy người bọn họ ra sao.

Dù sao tuy rằng bên ngoài nói có vẻ dễ dàng nhưng nàng ta kinh doanh nhà trọ nên biết càng nhiều chuyện liên quan đến truyền thuyết Chung Sơn hơn, sự hung hiểm ở nơi đó làm sao có thể gói gọn trong mấy chữ được.

Nhưng mà Diêm chưởng quỹ không ngờ rằng, nàng ta đến đây mang theo sự lo lắng tột cùng nhưng lại thấy được hình ảnh vui vẻ ấm áp ở trong nhà.

Lần này trái tim vẫn luôn căng thẳng của nàng ta cuối cùng cũng thả lỏng.

Diêm chưởng quỹ thở phảo nhẹ nhõm một hơi, đưa cho bọn họ một hộp xoài đã được dày công chuẩn bị.

“Đây là do chi nhánh khác đưa tới, ta bèn đưa tới đây cho mọi người ăn.”

Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua hộp xoài kia, suýt không kiềm chế được nước miếng của mình.

Bình Luận (0)
Comment