Nói ra cũng thật kỳ diệu, chưa từng nghĩ thời đại này xuất hiện thứ trái cây như xoài.
Thực đơn mà Lý Văn Li đưa cho nàng có liên quan tới phương pháp chế biến đá bào vị xoài.
Khi đó Bạch Quân Quân chợt nghĩ, mùa hè ăn cái này nhất định rất dễ chịu, đáng tiếc nàng cũng không biết phải đi đâu mới kiếm được món ăn này, không ngờ hôm nay Diêm chưởng quỹ lại đưa tới đây.
Đối với Bạch Quân Quân mà nói, đưa thứ này tới còn tốt hơn so với tặng giấy bút, nụ cười của nàng bỗng chốc tươi tắn hẳn lên.
Thậm chí nàng còn hào phóng lấy ra một quả trứng điêu đưa cho Diêm chưởng quỹ.
Diêm chưởng quỹ nhìn quả trứng còn lớn hơn cả đầu mình mà cả kinh.
“Đây… Đây là cái gì?”
Lúc này đám người đang mải mê viết chữ cuối cũng trông thấy Diêm chưởng quỹ, ai nấy đều hào hứng chạy tới.
Trông thấy quả trứng lớn quen mắt trong tay Diêm chưởng quỹ, Sỏa Tử không khỏi kinh ngạc: “Ồ, ngươi cũng có trứng chim điêu ăn thịt người sao?”
“Trứng chim điêu ăn thịt người ư?” Vẻ mặt Diêm chưởng quỹ khó hiểu.
“Ừm.” Sỏa Tử hào hứng kể lại chuyện mình từng mắt thấy tai nghe.
Rằng chim điêu ăn thịt người tàn ác ra sao, chúng ăn thịt rất nhiều người, sau đó bị bọn họ chém giết ra sao, vân vân…
Diêm chưởng quỹ nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.
Nàng ta không ngờ bọn họ lại phải trải qua chuyện hung hiểm như vậy.
Tiểu Thiền ở lầu hai nghe vậy cũng ngây cả người.
Hắn biết rõ trong khoảng thời gian mất tích, nhất định công tử đã gặp kỳ ngộ, nhưng lại không ngờ “kỳ ngộ” diễn ra như vậy.
Không hiểu sao mấy người bọn họ lại nghĩ tới con trăn xanh ngày hôm kia, bất giác rùng mình một cái.
Chỉ e rằng loài chim điêu ăn thịt người cũng không dễ đối phó hơn loài trăn xanh kia là bao.
Diêm chưởng quỹ thoáng nhìn quả trứng đang chứa đựng quá nhiều sinh mệnh này, nàng ta nói: “Quả trứng có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, nếu ăn mất thì thật là đáng tiếc, hay để ta ấp cho nó nở thành con đi.”
“?” Đám trẻ sửng sốt: “Chưởng quỹ muốn nuôi chim điêu ăn thịt người sao?”
Nhưng chẳng bao lâu sau bọn họ đã bình tĩnh trở lại, suy đi tính lại, làm được chuyện này thì đúng là vô cùng lợi hại.
“Nhưng mà… Không phải làm vậy sẽ nguy hiểm lắm sao?” Bạch Táp Táp khá lo lắng.
“Không đâu, chúng ta bầu bạn với nó từ khi còn nhỏ, nuôi nó lớn lên, nó sẽ không làm hại đến chúng ta, thậm chí sau này khi gặp những con chim điêu ăn thịt người khác, nó còn có thể cảnh cáo những con chim điêu ăn thịt người khác không được làm hại đến chúng ta nữa đó.”
Sỏa Tử thản nhiên xoa đầu an ủi Bạch Táp Táp.
“…” Bạch Táp Táp không còn lời nào để nói, cứ cảm thấy viễn cảnh vẽ ra có vẻ rất đẹp, nhưng có phần hơi thái quá.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đưa mắt nhìn nhau.
Người làm ăn quả đúng là người làm ăn, không hề có suy nghĩ như bọn họ.
Từ khi tìm thấy trứng chim điêu ăn thịt người, trong đầu toàn nghĩ xem nên hấp ra sao, hấp muối hay gừng, chưa từng nghĩ tới chuyện thuần hóa nó.
Nghĩ kỹ lại, nếu như mở một trang trại chăn nuôi lớn, một con chim điêu ăn thịt người đủ cho vài hộ nhà ăn uống, hẳn là có thể bán lấy rất nhiều rất nhiều tiền nhỉ?
Càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ xán lạn, ánh mắt hai người nhìn Diêm chưởng quỹ trở nên tha thiết hơn rất nhiều: “Nếu Diêm chưởng quỹ nghiên cứu cách thuần hóa, nhất định phải nói cho chúng ta biết đó!”
“…” Diêm chưởng quỹ thụ sủng nhược kinh, khẽ gật đầu: “Sau bếp nhà ta có một đầu bếp lớn, rất giỏi việc nuôi gà chăm chim, để lát nữa ta đi ông ấy mấy câu.”
Diêm chưởng quỹ ngồi lại thêm một lát rồi mới rời đi.
Sau khi nàng ta rời đi, Bạch Quân Quân lập tức dời mắt nhìn về phía món xoài lạnh kia.
Lý Văn Li liền phối hợp theo nàng tới phòng bếp, lúc này mới phát hiện Khâu Thúc đã làm một khay màn thầu lớn cho bọn họ.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã dùng bữa, chỉ còn lại bọn họ là chưa ăn.
Hai người cũng không để ý, ngồi xổm bên cạnh bếp ăn màn thầu cùng với sốt thịt bò.
Phải nói món màn thầu này của Khâu Thúc thật sự rất vừa miệng, miếng nào miếng nấy đều đầy áp vị thịt, chẳng kém gì so với màn thầu bán bên ngoài.